Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2901: Thấu Cốt Hương

“Hinh tỷ, hai loại hương khí còn lại là gì?” Ninh Khiết hỏi.
Tôn Hinh Hinh thở dài, nhẹ giọng đáp: “Là mùi của xương người sau khi bào chế, cũng chính là cái gọi là Thấu Cốt Hương.”
“Cái gì?” Ninh Khiết kinh ngạc không thôi, còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Hinh tỷ, ngươi nói cái gì?”
“Trước kia, khi còn ở Thần Tiên đảo, trong lúc xem qua tài liệu về các loại hương liệu, ta đã nhìn thấy một ghi chép.” Cảm xúc Tôn Hinh Hinh sa sút: “Trên sách có nói, có một tiểu quốc thời thượng cổ có một phương pháp luyện cốt đặc biệt chính là luyện xương cốt bên trong cơ thể của người sống. Cứ như vậy, xương cốt sẽ phát ra một mùi hương kỳ lạ, vạn năm cũng không tiêu tan.”
Ninh Khiết chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, không nghĩ đến trên thế giới này còn có sự việc khủng bố như vậy, khiến người ta không thể tưởng tượng được.
“A, ta nhớ rồi.” Nữ tướng bạch bào cũng nhớ đến một chuyện: “Một năm trước, vương phi và tiểu vương tử đột nhiên mất tích. Lúc đó còn có lời đồn bọn họ bị quỷ sơn hắc yêu bắt đi. Bây giờ xem ra…”
Mặc dù còn chưa nói xong, nhưng ai cũng hiểu ý trong lời nói của nàng. Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều cảm thấy Hương Ba quốc vương chết còn chưa hết tội, tốt hơn hết là nên ném xuống mười tám tầng Địa Ngục.
“Tuy nhiên, Thấu Cốt Hương của ông ta vẫn là thành phẩm thất bại.” Tôn Hinh Hinh lắc đầu: “Loại tà môn như thế vốn không nên tồn tại trên thế gian.”
Dư nghiệt Vạn Hỏa giáo và Hương Ba quốc vương đều đã chết, nơi này không còn chuyện của Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết nữa. Hai người dùng lệnh phù ghi lại mọi chuyện phát sinh ở đây gửi về lại Thần Tiên đảo.
Cơ nữ hoàng rất nhanh đã có lời đáp lại, gọi các nàng nhanh chóng trở về Thần Tiên đảo. Bây giờ Hương Ba quốc vương của Hương Ba quốc đã chết, trong nước không ai kế thừa, được hoàng triều Cơ thị đặt vào trong bản đồ, trở thành một châu quận mới.
Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết ngồi xe ngựa chuẩn bị trở về Lam Kinh.
Nữ tướng bạch bào Bạch Ngọc Hương cũng muốn quay về Nhật Nguyệt Tiên Môn, vì thế đã đi cùng với hai người Tôn Hinh Hinh và Ninh Khiết.
Tiểu Tiên Giới, Bồng Lai phúc địa.
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm vừa mới bước qua kim môn trên đỉnh núi tuyết, trong nháy mắt đã rơi xuống một hòn đảo
Phóng mắt nhìn lại, giữa không trung lơ lửng mấy trăm hòn đảo to to nhỏ nhỏ như thế này. Mỗi một hòn đảo đều sinh cơ dạt dào, hoa cỏ um tùm, cây cối che trời, nhìn có vẻ rất ư là bảo vệ môi trường.
Nằm trên cao nhất là một số cung điện trang nghiêm, to lớn, phía dưới cùng nhất là biển xanh vô cùng vô tận.
Đằng trước, cách đó không xa là một cổng chào, bên trên có bốn chữ vàng óng ánh: “Bồng Lai phúc địa”.
“Thì ra Tiểu Tiên Giới chính là như vậy, rất đẹp.” Bạch Tiêm Tiêm nhìn xung quanh. Luận phong cảnh, nơi này có một cảm giác đẹp không sao tả xiết, ít nhất còn tốt hơn Sương Nguyệt đảo gấp trăm lần.
“Bình thường thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Thật ra, Thanh Phong sơn cũng không thua kém bao nhiêu.”
Bạch Tiêm Tiêm ngẩn người: “Thanh Phong sơn?”
“Trước kia, ta và vợ Thần Tiên Tỷ Tỷ đã từng ở Thanh Phong sơn.” Hạ Thiên mỉm cười nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Ở đó rất đẹp, chơi cũng rất vui. Khi nào rảnh, ta dẫn nàng đến đó.”
“Đươc.” Bạch Tiêm Tiêm cảm thấy rất hứng thú, lập tức gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Ngươi biết Cửu tỷ tỷ ở đâu không?”
“Không biết.” Hạ Thiên lắc đầu nhưng hắn cảm thấy việc này cũng chẳng có gì khó: “Chúng ta tìm người hỏi là được.”
Bạch Tiêm Tiêm nhìn về phía xa, tiện tay chỉ về một hướng: “Chúng ta cũng chỉ có thể đi qua môn lâu kia thôi, hình như bên trong có người.”
“Muốn tìm người hỏi, đương nhiên phải tìm người có khả năng biết nhất.” Hạ Thiên ngáp một cái, ánh mắt khóa chặt cung điện cao nhất: “Vợ Tiêm Tiêm, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Hạ Thiên ôm eo Bạch Tiêm Tiêm, nhún người nhảy lên, bay đến cung điện giữa không trung.
Khi hai người vừa lướt qua môn lâu, giữa không trung bỗng nhiên vang lên một âm thanh như sấm sét: “Là ai tự tiện xông vào Bồng Lai phúc địa ta?”
Cùng lúc đó, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm, tiếp theo, hai người khổng lồ giống như tòa tháp xuất hiện đằng sau cánh cửa, trừng mắt nhìn Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm.
“Hai người các ngươi là ai?” Hạ Thiên hơi khó chịu hỏi.
“Tả thiên tướng trấn môn Bồng Lai phúc địa, Thiên Đao Khách.” Tướng quân bên trái cầm trường đao to không thua gì cánh cửa oang oang nói.
Tướng quân bên phải cầm roi sắt dài trong tay quát lớn: “Hữu thiên tướng trấn môn Bồng Lai phúc địa Trường Giản Tương.”
“Hai người này có vẻ giống Cự Linh Thần quá.” Bạch Tiêm Tiêm nhìn hai người, một chút cũng không cảm giác được sự uy nghiêm, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.
“Không sai, chúng ta chính là Cự Linh tộc.” Thiên Đao Khách ngạo nghễ nói: “Cự Linh Thần là tiên tổ của chúng ta.”
Bạch Tiêm Tiêm sửng sốt: “Cự Linh Thần không phải là nhân vật bên trong Tây Du Ký sao? Chẳng lẽ cũng có tồn tại bên ngoài?”
“Làm càn!” Trường Giản Tương cúi đầu, xích lại gần Bạch Tiêm Tiêm và Hạ Thiên, nghiêm nghị quát: “Cự Linh tộc chính là linh tộc thời viễn cổ, đã tồn tại từ thời điểm khai thiên phách địa. Ngươi lại dùng tiểu thuyết vụng về kia bình phán chúng ta, ngươi thật sự đáng đánh.”
“Ta quản ngươi là Cự Linh tộc hay là Cự Bất Linh tộc.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi mau tránh ra, đừng cản đường ta, ta chẳng rảnh lãng phí thời gian ở đây với các ngươi.”
Thiên Đao Khách cười lạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Chỉ là trọc tộc hạ giới, chẳng những dám xông vào Bồng Lai phúc địa ta, mà còn mở lời kiêu ngạo, đúng là muốn chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận