Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3392: Không trở về, sống sẽ không bằng chết

Khu biệt thự bãi biển, Diệp gia.
Diệp Thông Phàm nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, gương mặt chỉ toàn là sự đau đớn, miệng không ngừng kêu đau.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Thông nhi, rốt cuộc là nó đã xảy ra chuyện gì?” Gia chủ Diệp gia tức giận, quát hỏi bảo tiêu Diệp Thông Phàm: “Là do ai làm? Hàn lão đâu?”
Một bảo tiêu nhỏ giọng hồi đáp: “Hàn lão cũng bị thương, đang điều trị tại phòng bên cạnh.”
“Cái gì?” Diệp gia chủ bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngay cả con trai ruột cũng mặc kệ, vội vã bước vào phòng bên cạnh. Quả nhiên, ông ta nhìn thấy Hàn Tùy Xuân nằm trên giường, khí sắc suy bại, gần đất xa trời: “Tóm lại là chuyện gì đã xảy ra?”
Đám bảo tiêu đi theo Diệp Thông Phàm nhìn nhau, không ai lên tiếng.
“Các ngươi chỉ toàn là phế vật.” Diệp gia chủ tức đến mức phổi muốn nổ tung, lại quát hỏi: “Người cứu Thông nhi và Hàn lão trở về đâu rồi?”
“Hồi gia chủ, bọn họ đang ở trong phòng khách.” Lúc này, có người chịu lên tiếng.
Cơn giận còn sót lại trong lòng Diệp gia chủ vẫn khó tiêu, chỉ vào đám hộ vệ mà mắng: ‘Đám người các ngươi cút ra ngoài quỳ cho ta. Nếu Thông nhi không sao, các ngươi sẽ ổn. Nếu Thông nhi có gì sơ suất, tất cả các ngươi phải bồi táng.”
Đám hộ vệ bị dọa đến hồn phi phách tán, chỉ là không ai dám lên tiếng oán giận, toàn bộ bước ra ngoài quỳ gối trước cửa.
“Cảm tạ ba vị ân nhân đã cứu con trai của ta.” Diệp gia chủ bước vào phòng khách, nhìn thấy ba người mặc quần áo bó, xem ra thân phận không đơn giản: “Không biết ba người xưng hô như thế nào?”
Ba người này chính là sát thủ ẩn vệ mà Nhạc gia đã phái ra, Diệp lão đại, Tiểu Yến và Hoa tỷ.
Bọn họ vốn phụng mệnh lệnh Nhạc gia đi bắt những khách du lịch có huyết khí dồi dào, chữa thương cho người từ trong bí cảnh U Minh trốn ra ngoài, kết quả bọn họ vừa lúc nhìn trúng Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan.
Không đợi bọn họ ra tay, đám người Diệp gia đã xuất hiện, còn đánh nhau với đám người Hạ Thiên. Điều bọn họ cảm thấy kinh ngạc chính là, người Diệp gia không phải đối thủ của đám người Hạ Thiên.
Mặc dù Diệp lão đại bình thường tự cao tự đại nhưng cũng sớm nhìn ra được thực lực của ông ta không chênh lệch bao nhiêu với Hàn lão. Nếu tùy tiện ra tay, nói không chừng cũng sẽ bị phản sát.
Tuy nhiên, trong lúc Hàn Tùy Xuân sắp bị ngân châm Hạ Thiên đâm trúng, hắn ta bỗng nhiên ra tay, đương nhiên chỉ ra tay cứu Hàn Tùy Xuân và Diệp Thông Phàm.
Diệp lão đại cảm giác Nhạc gia sắp sụp đổ. Ông ta đương nhiên sẽ không bồi táng theo chiếc thuyền chìm này.
Ám Ảnh Đoàn là một đường, mà giao hảo với Diệp gia Quỳnh đảo chính là con đường thứ hai của ông ta.
“Diệp gia chủ, ngươi không cần biết chúng ta là ai.” Diệp lão đại cũng không vội vàng để lộ thân phận: “Ta cũng họ Diệp, hơn nữa còn là đồng tộc của ngươi. Không có lý nào ta ngồi nhìn Diệp đại thiếu bị người ta giết chết.”
Diệp gia chủ nhẹ gật đầu, cũng không hỏi quá sâu thân phận của ba người: “Nếu là như vậy, vậy ta gọi ngươi là Diệp tiên sinh. Ta muốn biết rốt cuộc là ai đã đánh con trai ta, còn có Hàn lão bị thương thành như vậy. Ngươi có thể nói cho ta biết hay không?”
“Cái này…” Gương mặt Diệp lão đại hiện lên sự do dự.
“Thế nào, chẳng lẽ ngươi còn gì lo lắng sao?” Diệp gia chủ không khỏi có chút kỳ quái, lập tức đảm bảo: “Mặc kệ đối phương là ai, có tiền vẫn là có thế. Ở Quỳnh đảo, Diệp gia ta vẫn còn chút phân lượng, có thể đảm bảo các ngươi bình an vô sự.”
Diệp lão đại khoát tay, thành khẩn nói: “Chúng ta không phải lo lắng người khác trả thù chúng ta, mà là bản lãnh của người kia không nhỏ, ngay cả Hàn lão cũng phải chịu thua. Nếu Diệp gia chủ muốn tìm người kia tính sổ, chỉ sợ…”
“Ngươi cứ nói ra đi, Diệp Thương Minh ta sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi.” Diệp gia chủ có chút không nhịn được. Nếu không phải ba người trước mắt cứu được con của ông ta, nói không chừng ông ta đã nổi bão: “Mặc kệ đối phương có bản lãnh lớn đến bao nhiêu, ở Quỳnh đảo này, ta đều có thể giết hắn.”
Diệp lão đại muốn chính là cái này, lập tức làm ra vẻ nhớ lại: “Ta cũng chưa từng gặp qua người kia, hẳn là du khách đến Quỳnh đảo du lịch. Ta nhớ hắn tự xưng là Hạ Thiên.”
“Cái gì? Ngươi nói hắn tên gì?” Diệp gia chủ bỗng nhiên mở to mắt, con ngươi vô thức mở to: “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
“Hắn nói hắn tên Hạ Thiên. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.” Diệp lão đại không nghĩ đến Diệp gia chủ lại có phản ứng lớn đến như vậy, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Chẳng lẽ địa vị của người này rất lớn sao?”
Diệp gia chủ im lặng, thần sắc trên mặt biến ảo khó lường, rất nhanh mỉm cười: “Một lần nữa cảm ơn ba vị đã cứu con trai ta và Hàn lão, còn thông báo thân phận của người kia. Ta thật sự rất cảm kích.”
“Không dám nhận, chỉ là ta… A!” Diệp lão đại gượng cười hai tiếng, đang muốn khách sáo đôi câu, bất ngờ không đề phòng, ót bỗng dưng chịu một quyền, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Trước khi ngất đi, ông ta làm sao cũng không nghĩ thông rốt cuộc tình huống như thế nào.
Hai nữ nhân còn lại cũng bị Diệp gia chủ chế phục.
Bọn họ hiển nhiên cũng không hiểu, hoàn toàn không hiểu Diệp gia chủ muốn làm gì.
….
Bãi biển, trên vách đá.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy ngồi trên vách đá, mặt hướng ra biển ngắm bầu trời đêm.
“Ngươi xác định những người kia sẽ quay lại sao?” Ninh Nhụy Nhụy vẫn không quá tin tưởng: “Bọn họ khó khăn lắm mới trốn được một mạng, còn quay về làm gì?”
Hạ Thiên cười nói: “Trở về thì còn chết yên ổn. Không trở về, sống sẽ không bằng chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận