Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3193: Háo sắc là một chuyện, hiểu chuyện lại là chuyện khác

Hạ Thiên trừng mắt: “Muội muội chân dài, tại sao nàng lại biết Tiểu Tiên Giới? Nữ nhân kia quả nhiên là nàng cải trang.”
“Đúng thì thế nào? Bây giờ không phải là lúc nhắc đến điều này.” Dạ Ngọc Mị bất mãn trừng Hạ Thiên: “Cùng lắm thì ta ở với chàng một ngày, xem như bồi thường.”
Hạ Thiên mỉm cười gật đầu, thỏa mãn nói: “Muội muội chân dài, vẫn là nàng hiểu chuyện.”
“Trong mắt của ngươi, chịu cùng ngươi… là hiểu chuyện sao?” Y Tiểu Âm bó tay.
‘Đúng.” Hạ Thiên cho rằng đó là điều đương nhiên: “Vì thế, vợ Y Y, trước kia nàng không hiểu chuyện, nhưng gần đây nàng ngược lại rất hiểu chuyện.”
“Hiểu cái đầu ngươi đấy.” Dạ Ngọc Mị vung tay đánh Hạ Thiên một cái: “Háo sắc thì nhận mình háo sắc, tìm nhiều cớ như vậy để ngụy biện làm gì, chàng đúng là có bệnh.”
Hạ Thiên không tán đồng câu nói này, nghiêm túc giải thích: “Nàng nói như vậy là không phải, háo sắc là một chuyện, hiểu chuyện lại là chuyện khác. Nếu ta không coi trọng nữ nhân của ta, đó chính là háo sắc, nhưng các nàng đều là vợ của ta, ta thích các nàng, cũng không phải là háo sắc. Các nàng hẳn là…”
“Chàng câm miệng đi.”
Lúc này, chúng nữ trăm miệng một lời quát khẽ Hạ Thiên.
“Ta câm miệng thì được, nhưng đạo lý thì vẫn phải nói rõ.” Hạ Thiên tiếp tục ngụy biện cho mình: ‘Ta vẫn luôn là người rất hiểu chuyện nhưng các nàng có đôi khi lại không hiểu chuyện cho lắm, ví dụ như muội muội chân dài nàng…”
Dạ Ngọc Mị chặn miệng Hạ Thiên lại.
Lần này quả nhiên yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Y Tiểu Âm lên tiếng hỏi: “Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào? Cùng nhau đến Tiên Vân đại lục sao?”
“Khẳng định không được rồi.” Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu: “Ngươi cũng nhìn thấy đó, tự chủ của hắn ở phương diện này từ trước đến nay đều rất kém, thậm chí có thể nói, hắn hoàn toàn không khống chế được. Đến Tiên Vân đại lục, hắn nhất định sẽ chăn lớn cùng ngủ.”
Y Tiểu Âm rất tán đồng điều đó, bởi vì nơi này chỉ còn lại nàng và Nguyệt Thanh Nhã, những người khác đã bị Hạ Thiên dẫn đi để giảng giải cái gọi là “hiểu chuyện”.
Về phần Cổ Thần bà bà, bà ta đã được đưa đến Nguyệt Phương Nguyên, do Triệu Vũ Cơ tạm thời không tiến vào không gian này canh giữ.
Y Tiểu Âm hơi lo lắng nói: “Nhưng có không gian này rồi, Hạ Thiên tới lui giữa Tiên Vân đại lục và trái đất sẽ càng dễ dàng, hắn sẽ trung thực ở lại trái đất sao?”
“Ngươi nói sai rồi.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười: “Hắn hoàn toàn không có cơ hội đến Tiên Vân đại lục đâu, bởi vì cái này sẽ do chúng ta định đoạt.”
“Sao?” Y Tiểu Âm không rõ ý bên trong.
Nguyệt Thanh Nhã lấy ra con Đoạn Giới Cổ, cười nói: “Bởi vì chúng ta có cái này.”
“Hắn không phải không bị pháp tắc con côn trùng này khống chế sao?” Y Tiểu Âm nghi hoặc hỏi.
Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu: “Hạ Thiên không phải là không chịu pháp tắc khống chế, mà là hắn đã sớm phòng bị trước khi pháp tắc được hình thành. Khi Trương Minh Đà truyền thụ y thuật cho Hạ Thiên, ông ấy đã từng lặp đi lặp lại một câu.”
“Câu gì?” Y Tiểu Âm nói.
“Trương Minh Đà nói, giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường. Ánh mắt Nguyệt Thanh Nhã sáng như trăng, thản nhiên nói: “Muốn đứng ở thế bất bại, cũng chỉ biến những người khác thành kẻ địch. Vì thế, khi gặp bất kỳ một người xa lạ nào, ngươi cũng đều phải châm một châm để đề phòng.”
Y Tiểu Âm kinh ngạc nói: “Như vậy gánh vác đối với bản thân sẽ rất lớn. Mỗi một châm của thầy thuốc đều tiêu hao linh khí của bản thân.”
“Đúng vậy.” Nguyệt Thanh Nhã nhẹ gật đầu: “Trương Minh Đà chỉ có thể thực hiện được một phần vạn nhưng cũng đã dựa vào đó mà bất bại trước y giới Nam Bắc. Mặc dù có hàng ngàn hàng vạn người muốn giết ông ấy nhưng cho đến nay ông ấy vẫn sống rất tốt. Còn Hạ Thiên có thể thực hiện được một phần mười. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn bất bại.”
Y Tiểu Âm cũng hiểu ra được một chút chuyện: “Khó trách hắn lại tiêu hao lớn đến như thế.”
“Nghịch Thiên Bát Châm huyền diệu vô tận. Bây giờ hắn nắm giữ thật ra vẫn còn quá ít.” Ánh mắt đẹp Nguyệt Thanh Nhã tràn ngập chờ mong: “Lĩnh ngộ đệ bát châm cũng không phải là điểm cuối mà là một cái mới.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Y Tiểu m: “Cho nên, trách nhiệm của ngươi rất quan trọng.”
“Ta?” Y Tiểu Âm nhất thời không biết nên nói cái gì: “Chỉ sợ ngươi kỳ vọng quá cao vào ta. Thật ra ta cũng đã tiếp nhận thực tế, cũng cùng hắn… nhưng cũng không có tác dụng gì quá lớn.”
“Ngươi nghĩ sai rồi.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười, sờ lên mặt Y Tiểu m: “Tác dụng chân chính mà Nghịch Thiên Bát Châm phát huy là cái gì? Là linh khí? Hay băng hỏa linh thế? Hoặc châm pháp?”
Y Tiểu Âm hỏi lại: “Thế nó là cái gì?”
“Là Hạ Thiên.” Giọng nói của Nguyệt Thanh Nhã trở nên xa xăm: “Là bản thân hắn, là tâm của hắn. Tu tiên giả, nói là nghịch thiên mà đi, thật ra vẫn là mượn linh khí của thiên địa. Chân chính có thể nghịch thiên chỉ có người.”
Y Tiểu Âm nghe xong mấy lời huyền diệu, lại rơi vào trầm tư.
“Tiên thần nhìn người như sâu kiến có thể chà đạp trên mặt đất, vừa lúc bọn họ khinh bỉ loại sâu kiến này.” Nguyệt Thanh Nhã nói tiếp: “Tu tiên giả bình thường đoạt thiên tạo hóa, xâm nhật nguyệt huyền cơ, cũng không phải vì nghịch thiên mà là vì trở thành một thành viên bên trong tiên thần, sau đó bị quy tắc của bọn họ khống chế.”
Y Tiểu Âm không nhịn được liền hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận