Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2848: Thứ ngớ ngẩn ngươi không làm được

“Xem ra pháp thuật của ngươi chủ yếu dựa vào nước.” Hạ Thiên bật cười: “Nếu không có nước cho ngươi dùng, ngươi còn có bản lĩnh gì nữa không?”
“Hạ Thiên, ngươi đúng là cuồng vọng không có giới hạn.” Tiêu Thiên Địch nghe xong, không khỏi cuồng tiếu: “Thành phố Giang Hải có hàng ngàn hàng vạn hồ nước, huống chi còn có mấy con sông lớn. Ta tu chính là công pháp Thủy hệ, ngươi có thể ngăn cản được ta dùng nước sao?”
“Có gì khó đâu.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Ngươi phá được Lôi Cức Thủy Long Quyển của ta rồi nói sau.” Tiêu Thiên Địch cũng lười nói thêm câu nào, đẩy con thủy long lôi điện về phía Hạ Thiên.
Vẻ mặt Hạ Thiên vẫn lãnh đạm: “Vậy thì phá thôi.”
Hắn nói rất nhẹ nhõm, phản ứng cũng rất đơn giản, chỉ sử dụng ngân châm tùy ý đâm một chút vào con thủy long lôi cức đang đánh tới.
“Hạ Thiên, ngươi quá ỷ lại vào Nghịch Thiên Bát Châm rồi.” Tiêu Thiên Địch vô cùng thất vọng, lắc đầu nói: “Đó chẳng qua chỉ là y thuật mà thôi. Cho dù nó thần kỳ đến cỡ nào, nó cũng khó đối phó được công pháp tu tiên của ta… A?”
Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh tản ra từ ngân châm của Hạ Thiên, trong nháy mắt đông kết thủy long. Răng rắc, một tiếng vang giòn, con thủy long vỡ thành vô số băng hoa, tiêu tán giữa không trung.
“Tại sao ngươi lại làm được?” Tiêu Thiên Địch mở to mắt nhìn Hạ Thiên: “Nghịch Thiên Bát Châm không thể có công năng này được?”
“Có hay không, liên quan gì đến ngươi.” Hạ Thiên cũng lười giải thích. Thật ra, lúc trước hắn có được Băng Long gân trùng từ quán chủ An Tâm quán, cộng thêm Băng Hỏa linh thể của hắn, từ đó mới sinh ra được hàn khí cường đại như vậy.
“Ta xem ngươi có thể phá được mấy con thủy long của ta.” Tiêu Thiên Địch hiển nhiên không phục, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn triệu càng nhiều thủy long từ hồ nước, con sông gần đó.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tiêu Thiên Địch mờ mịt. Hắn ta bóp ấn bấm quyết cả nửa ngày, kết quả lòng bàn tay không hề ngưng ra chút hơi nước nào.
“Đừng uổng phí tâm cơ nữa.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta đã nói từ sớm, ngươi không còn nước để dùng đâu.”
“Cái này…” Tiêu Thiên Địch phóng nhãn kiểm tra, phát hiện hồ nước con sông gần đó đều kết băng, thậm chí một số con thuyền trôi trên mặt hồ cũng bị đông theo. Người trên thuyền choáng váng. Mùa hè còn chưa qua mà, tại sao hồ nước lại kết băng. Cho dù thời điểm lạnh nhất vào mùa đông, hồ nước nơi này cũng rất ít khi kết băng.
“Ta không tin ngươi có thể đông cứng toàn bộ hồ nước, con sông của thành phố Giang Hải.” Tiêu Thiên Địch lóe lên, trong nháy mắt đã chạy hơn mấy trăm mét, hiển nhiên là đi tìm nước.
“Ngươi cho rằng ta ngớ ngẩn giống ngươi sao?” Hạ Thiên chặn đường, thuận tay đâm cho hắn ta một châm, trực tiếp cố định cả người hắn ta ngay tại chỗ.
Tiêu Thiên Địch trúng một châm, toàn bộ cơ thể không thể động đậy. Hắn ta không khỏi giận dữ, quát mắng Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ngươi không cảm thấy thắng như vậy chẳng vẻ vang gì sao?”
“Cái gì mà vẻ vang hay không? Ta đã cho ngươi hai cơ hội, đáng tiếc ngươi lại không sử dụng.” Hạ Thiên khinh thường nhếch miệng: “Bây giờ còn muốn mượn cơ hội chạy trốn, ngươi cho rằng ta không nhìn thấu được chút tâm tư này của ngươi sao?”
Tiêu Thiên Địch phản bác: “Hạ Thiên, ngươi là một tên hèn nhát, không dám chính diện cứng rắn với ta, chỉ biết dùng mánh khóe. Nếu ngươi có bản lĩnh, đừng sử dụng Nghịch Thiên Bát Châm, trực tiếp đối quyền với ta đi.”
“Ngớ ngẩn.” Hạ Thiên lười nghe hắn ta nói nhảm: “Mặc kệ ngươi nói như thế nào, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Tuy nhiên, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi nói cho ta biết rõ ràng sư phụ của ngươi là ai, ở đâu, ta có thể cân nhắc chọn cho ngươi kiểu chết thoải mái một chút.”
“Ngươi cho rằng Tiêu Thiên Địch ta là ai?” Tiêu Thiên Địch không chút do dự từ chối điều kiện của Hạ Thiên, hắn ta mắng to: “Còn nữa, ta còn chưa thua mà. Ngươi tưởng mình nắm chắc phần thắng hay sao? Tiêu Thiên Địch ta ngoại trừ công pháp Thủy hệ, còn có Thánh Dũ chi thể. Cho dù bây giờ ngươi giết chết ta, chưa đến mười ngày, ta vẫn có thể phục sinh.”
“Ta đã nhìn ra.” Hạ Thiên tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn: “Bởi vì ngươi có Thánh Dũ chi thể, cho nên ngươi mới ngu ngốc như thế, cứ tưởng rằng chút thực lực đó có thể đánh đồng với ta.”
“Ha ha, chờ ta phục sinh lần nữa, ta có thể hoàn toàn miễn dịch với chiêu thức ngươi đã dùng để đối phó với ta.” Tiêu Thiên Địch cười rộ lên: “Ngươi cho rằng ngươi thắng, thật ra người thu lợi nhiều nhất là ta. Chờ lần sau đối chiến, ngươi cũng chỉ có quỳ xuống cầu xin ta tha thứ mà thôi.”
“Ngớ ngẩn chính là ngớ ngẩn, lừa người đến ngay cả mình cũng không buông tha.” Hạ Thiên nhìn Tiêu Thiên Địch, lập tức lắc đầu: “Thánh Dũ chi thể xác thực có công hiệu như ngươi đã nói. Nhưng tên ngớ ngẩn ngươi lại làm không được, bởi vì Thánh Dũ chi thể không phải trời sinh, mà chỉ có trạng thái sơ cấp. Phục sinh tốc độ cao thì không thành vấn đề, tất cả những cái còn lại chỉ đều là đánh rắm.”
Tiêu Thiên Địch bị Hạ Thiên bóc trần nội tình, sắc mặt thay đổi, đành phải chống đỡ: “Hạ Thiên, ngươi cũng đừng đắc ý, ngươi giết không được ta đâu, cần chi phải lãng phí thời gian.”
Hạ Thiên cười nói: “Ai nói ta không giết được ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận