Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2436: Đồ đần

"Ha ha ha ha hì hì khà khà khà..." Khóe miệng của Bạch Như Yên giật giật, sau đó cố nhịn lại, nhưng lại không nhịn được, bắt đầu ôm bụng phì cười: "Ngươi thú vị thật đấy chứ, đúng là hài cốt thật."
"Ba, hai..." Hạ Thiên chẳng muốn nhìn người này nữa, trực tiếp đếm ngược.
Bạch Như Yên vẫn đang cười tại chỗ, không để bụng lời nói của Hạ Thiên chút nào, sau đó cả người hắn liền nhấc lên khỏi mặt đất, bay ra xa hơn mấy chục mét, nặng nề đập vào tường, không thể động đậy.
"Không biết đánh nhau, thì đừng lãng phí thời gian của ta." Hạ Thiên lắc đầu.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Bạch Như Yên hoàn toàn không nghĩ là mình lại bị người ta đạp bay, trước đó hắn biết rõ Hạ Thiên sắp động thủ với hắn, nhưng mà thân thể lại không phản ứng kịp, chờ phản ứng kịp, thì hắn đã dính vào vách tường.
Hạ Thiên cảm thấy thật vô vị, không phản ứng với người này nữa, trực tiếp dọc theo mũi tên chỉ đường, tiếp tục đi.
"Hạ Thiên, ta bảo ngươi đứng lại!" Bạch Như Yên có chút nóng nảy, gào thét về phía Hạ Thiên, nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng đi loạn, nơi này chính là địa bàn của ta, không có lệnh của ta, ngươi căn bản không thể đi ra ngoài."
Đi được một hồi, Hạ Thiên phát hiện mình quanh đi quẩn lại vẫn trở về chỗ cũ, vừa giương mắt quả nhiên thấy được Bạch Như Yên bị treo trên tường, nhưng thất khiếu của tiểu tử này đều đang chảy máu, thế mà đã chết rồi.
"Chết rồi, tên này vô dụng quá." Hạ Thiên không khỏi cảm thán một câu.
Trên đỉnh đầu Hạ Thiên vang lên một giọng nói châm biếm: "Ha ha, ngươi nói ai vô dụng đấy?"
"Ngươi là đồ đần từ đâu tới nữa đấy?" Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đầu tường có một bóng người đang đứng.
Người kia nhảy xuống, đã rơi xuống phía dưới thi thể của Bạch Như Yên, bèn xoay người đối mặt với Hạ Thiên: "Tại hạ là Bạch Như Yên, là một trong tứ đại hộ pháp sứ, phụng mệnh của tộc trưởng, có lòng tới đây đón ngươi."
"Nếu như ngươi là Bạch Như Yên, thế cái tên chết ở trên vách tường kia là ai?" Hạ Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi hỏi.
"Ha ha, ta nghe người ta nói, ngươi có một loại năng lực thần kỳ, chẳng những có thể phân biệt được người tốt người xấu, mà còn có thể biết được suy nghĩ trong lòng người khác, thậm chí có thể biết người khác từng làm gì trong quá khứ." Cái người tự xưng là Bạch Như Yên này, mắt đầy ý cười nhìn Hạ Thiên, có đôi chút thách thức, nói: "Vậy ngươi thử đoán xem, ta và người chết này, rốt cuộc ai là Bạch Như Yên thật, ai là Bạch Như Yên giả."
"Ta không có hứng thú chơi với nam, đặc biệt là loại trò chơi nhàm chán này, đúng là phí thời gian." Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, mất hứng nói: "Mặc kệ ngươi là thiệt hay giả, nói chung không nhường đường nữa, ngươi lập tức cũng sẽ trở thành người chết."
"Nếu mà ta chết, thì vẫn sẽ còn những Bạch Như Yên khác tới tìm ngươi." Người nọ lắc đầu, vẻ mặt trịnh trọng khuyên Hạ Thiên, nói: "Cho nên, nếu như ngươi muốn đi đến cơ quan tiếp theo, thì phải nghe lời ta, làm như vậy mới có thể tiết kiệm một ít thời gian."
Hạ Thiên bĩu môi: "Ngoại trừ các bà vợ của ta ra, ta không nghe ai cả, cũng không có ai có tư cách để ta nghe lời."
"Vậy nếu như ta nói, nếu mà ngươi không nghe lời ta, Y Tiểu Âm sẽ gặp nguy hiểm, thì ngươi có nghe hay là không... A!" Lời còn chưa nói hết, người này liền bay lên trời, nặng nề đập vào bức tường đối diện, và làm bạn với Bạch Như Yên vừa nãy.
"Đồ đần ngươi lại dám uy hiếp ta, đúng là muốn chết mà." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, lại quay về chỗ cũ, mà trên đầu tường quả nhiên lại thêm một bóng người, đây là một tên mập tướng tá ngây ngô đứng đấy.
"Ta là Bạch Như Yên, một trong tứ đại hộ pháp sứ trên đảo." Tên mập trắng nở nụ cười, da thịt trên mặt đang chuyển động, trông có phần đáng yêu, "Tộc trưởng không thích ngươi, bảo ta tới giết ngươi, ngươi chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?"
Hạ Thiên không có chút do dự nào, trực tiếp thẳng thắn nói: "Thế tới đi, ngươi xuất chiêu trước thì cũng là ngươi chết trước."
"Ta không muốn chết." Tên béo trắng cười khà khà, trong lúc lơ đãng hơi uốn éo cái đầu, thấy được hai thi thể treo trên tường hai, "Nhưng mà ta cũng không muốn cho ngươi đi gặp tộc trưởng và Y Tiểu m, ngươi nói xem nên làm như nào mới đúng đây?"
"Tộc trưởng gì đó của các ngươi, ta có gặp hay không, cũng không quan trọng." Vẻ mặt của Hạ Thiên thành thật, nói: "Nhưng mà Y Tiểu Âm là vợ ta, ta muốn gặp là gặp, ai cũng không can thiệp được."
"Có đúng không?" Hai mắt của tên béo trắng hơi nheo lại, "Vậy ta thích can thiệp đấy thì sao?"
Hạ Thiên đáp lại: "Vậy ngươi cũng đi chết đi, hơn nữa đây sẽ là lần cuối cùng, ngươi muốn mượn xác hoàn hồn cũng không được."
"Mượn xác hoàn hồn?" Tên béo trắng cười hì hì, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ở trong tầng cơ quan này, ta sở hữu vô số mạng sống, ngươi không giết hết được."
"Đồ đần." Lần này, Hạ Thiên không tiếp tục ra cước, mà là thân ảnh lóe lên, đứng ở trên đầu tường, ngân châm trong tay hiện ra, đâm vào sau đầu tên béo trắng, "Hiện tại ngươi dùng vô số mạng sống mà ngươi nói cho ta coi thử."
"Không có tác dụng đâu, ở trong tầng cơ quan này, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta, ngươi không thể thắng được... Phốc!" Tên béo trắng còn chưa nói hết, trợn mắt lên, liền lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó miệng phun máu tươi, té xuống từ đầu tường, hiển nhiên là đã chết.
Ngay sau đó, bức tường ầm ầm sụp đổ, chỉ thấy trong khe hỡ bức tường, có vô số thi thể chất đống, trong đó có mấy chỗ đã trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận