Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3611: Bây giờ ta sẽ cho nàng biết cái gì gọi là dã

“Vì sao bọn họ lại muốn quấy rối trong tiên hội lần này chứ? Nếu không phải tiên hội được tổ chức thành công, đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt sao?” Bạch Tiêm Tiêm không hiểu. Tuổi của nàng còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu về chuyện ngươi lừa ta gạt.
A Cửu xoa đầu Bạch Tiêm Tiêm. Tiểu cô nương này cũng đơn thuần giống nàng mười hai năm trước. Nàng vội giải thích: “Tiêm Tiêm à, có đôi khi, chuyện tốt đối với tất cả mọi người cũng không nhất định tất cả mọi người đều thích.”
“Vì sao?” Bạch Tiêm Tiêm vẫn không hiểu.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Bởi vì có một số tên ngớ ngẩn chỉ thích làm chuyện có chỗ tốt cho mình. Nếu người khác cũng hưởng chút chỗ tốt đó của họ, bọn họ sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
“Đúng vậy.” A Cửu gật đầu, có chút cảm khái: “Thậm chí có một số người, cho dù một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, nhưng tuyệt đối cũng không để người khác có được.”
“Tại sao trên thế giới này lại có loại người như thế?” Bạch Tiêm Tiêm vẫn không thể nào hiểu được.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có chứ, không phải trên Sương Nguyệt đảo cũng đã từng có sao.”
“Thật à?” Bạch Tiêm Tiêm suy nghĩ, cũng không biết Hạ Thiên đang nói ai.
“Chính là âm Hậu của mọi người đấy.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Bạch Tiêm Tiêm im lặng, không biết nên nói cái gì. Khi còn bé, nàng vốn coi âm Hậu như một vị thần, chỉ là về sau vị thần đó đã không còn nữa.
“Nếu không, chúng ta tạm hoãn Đông Nam tiên hội?” Tề lão gia tử cân nhắc lợi và hại trong đó, có chút do dự đề nghị với A Cửu.
A Cửu lắc đầu, biểu hiện kiên định lạ thường: “Không, Đông Nam tiên hội sẽ được cử hành đúng hạn, không thể trì hoãn. Ta phải chính diện đánh tan những người này, để bọn họ biết âm mưu quỷ kế vô dụng thôi. Chỉ cần liên kết lại mới có hy vọng.”
“Hy vọng?” Tề lão gia tử không rõ ám chỉ trong lời nói của A Cửu.
Hạ Thiên và Bạch Tiêm Tiêm đương nhiên biết A Cửu đang bố cục ứng đối với liên minh tu tiên. Mặc dù chưa hẳn có thể làm được cái gì, nhưng không thể bởi vì sợ vô dụng mà cái gì cũng không làm.
Phương pháp đối mặt với nguy cơ không biết chính là trực diện nguy cơ. Đây chính là chân lý nghiêng ngã cũng không phá được.
“Hừ, Nam Cung gia này đúng là phiền phức.” A Cửu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu biết bọn họ đang giở trò, chúng ta cũng không thể bỏ mặc không quan tâm. Chúng ta nên tìm thời gian đến nhà bọn họ làm rõ, dạy cho bọn họ một bài học.”
“Đúng vậy.” Tề Ngữ Thi gật đầu: “Chi bằng để ta đi một chuyến.”
A Cửu trịnh trọng nói: “Không, dì út, dì không thể đi được. Ta đã từng gặp hai người Nam Cung gia, tu vi đều không thấp, chỉ sợ bọn họ còn có thực lực ẩn tàng. Nếu dì đi, có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
“Điều này cũng đúng.” Tề Ngữ Thi vô cùng tự biết sức mình.
A Cửu suy tính một chút, cuối cùng hạ quyết định: “Cách Đông Nam tiên hội còn có sáu ngày, ta thấy đi một chuyến cũng tốt.”
Tề Ngữ Thi có chút khó nói: “Bây giờ ngươi là gia chủ Tề gia, tiên hội cần ngươi chủ trì. Nếu ngươi đi, ta và ông ngoại của ngươi chỉ sợ trấn không được tràng diện. Hơn nữa, thái độ Lâm gia mập mờ không rõ, đúng là phiền phức.”
Lúc này, nàng chỉ vào Hạ Thiên: “Nếu không thì để Hạ Thiên đi một chuyến. Tu vi của hắn cao thâm, đoán chừng có thể đi nhanh về nhanh.”
“Hắn không thể đi được.” A Cửu lắc đầu, trực tiếp từ chối lời đề nghị này: “Tính tình của hắn quá lỗ mãng. Nếu đi, đoán chừng sẽ diệt Nam Cung gia cùng ngày luôn, sau đó cùng ngày quay trở về.”
“Cửu nha đầu, như vậy không tốt sao?” Hạ Thiên cười một tiếng: “Hiệu suất rất cao.”
A Cửu lườm hắn một cái, tức giận nói: “Đối với ngươi mà nói nhất định là bớt việc. Ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện giải quyết hậu quả phiền phức đến cỡ nào.”
“Có gì mà cần giải quyết hậu quả chứ.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Cho nên, ngươi không thể đi.” A Cửu biết rất rõ tên đại lưu manh này: “Nếu không có người giám sát ngươi, ngươi chính là chó hoang thoát cương, kéo cũng kéo không lại.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Này, Cửu nha đầu, nàng muốn ăn đòn đúng không? Dám mắng ta là chó hoang.”
“Chó hoang còn đỡ, ngươi còn dã hơn cả chó hoang.” A Cửu nhịn không được bật cười, chợt giật mình, hoa dung thất sắc kêu lên: ‘Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta xuống.”
Hạ Thiên một tay ôm Cửu nha đầu về phòng: “Bây giờ ta sẽ để cho nàng biết cái gì gọi là dã.”
“Này, ngươi không được làm loạn.” A Cửu thầm nghĩ không tốt. Hơn nữa, nàng đã làm cho hắn phát bực, đành phải dụ dỗ: “Ta nói sai rồi, được chưa? Là ta sai, ngươi mau thả ta xuống.”
“Muộn rồi.” Hạ Thiên bế A Cửu rất nhanh không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ để lại ba người trong phòng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nói cái gì.
Sáng hôm sau, A Cửu mặt mày tươi tắn từ trong phòng bước ra. Dưới ánh mắt nhìn kỹ của ba người, da mặt của nàng không tự chủ được đỏ lên.
“Mọi người nhìn ta làm gì?” A Cửu bất mãn trừng mắt trở lại.
Tề Ngữ Thi nhướng mày, hỏi: ‘Hạ Thiên đâu? Tại sao hắn không ra ăn sáng?”
“Hắn?” A Cửu lạnh nhạt nói: “Đến thành phố Thiên Hải rồi.”
“Phốc.” Bạch Tiêm Tiêm há miệng phun ra miếng cháo vừa ăn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Cái gì?”
Tề Ngữ Thi cũng cảm thấy ngoài ý muốn: “Hôm qua ngươi sống chết cũng không muốn cho hắn đi, tại sao sau một đêm…”
Bạch Tiêm Tiêm cũng nhìn chằm chằm A Cửu: “Cửu tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi và Thiên ca ca cãi nhau?”
“Cãi nhau cũng không cần thiết phải vì chuyện này mà làm ầm ĩ lên.” Tề lão gia tử khuyên.
A Cửu lau miệng, bình thản nói: “Chúng ta không có cãi nhau. Hắn tự nguyện đi. Sau khi nhận một cuộc điện thoại, hắn đi ngay.”
“Điện thoại của ai thế?” Tề Ngữ Thi hỏi.
“Lam Y Nhân.” A Cửu đáp: “Nói một cách chính xác, là ta gửi Wechat bảo Lam Y Nhân gọi điện thoại, sau đó gọi Hạ Thiên đến Thiên Hải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận