Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3626: Ly hồn chứng

Rất nhanh xe đã đến.
Là một chiếc xe cổ. Nhìn thì rất cũ kỹ, nhưng thật ra lại là xe mới, giá trị không nhỏ.
Như vậy, cuộc sống của nữ nhân này nhất định rất giàu có, không đến mức đêm hôm khuya khoắt còn ra đường thay người ta kiếm khách.
Cho nên, trong đó tất có nguyên nhân khác.
“Đại tỷ, còn không biết xưng hô như thế nào đây.” Trước khi leo lên xe, Lam Y Nhân thuận miệng hỏi.
Đại tỷ phong vận mỉm cười trả lời: “Các người cứ gọi ta Phong tỷ là được. Hai người tên gì?”
“Ta tên Lam Nguyệt.” Lam Y Nhân dùng tên giả, sau đó chỉ vào Hạ Thiên: “Đây là chồng của ta, hắn tên là….”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Ha ha, cái tên rất hay.” Đại tỷ phong vận sửng sốt, sau đó cười khẽ hai tiếng, cũng không biết nàng ta cảm thấy cái tên của Hạ Thiên hay hay là chỉ tùy ý ứng phó: “Hơn nữa còn dễ nhớ, nghe xong là nhớ rất kỹ.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Không nhớ được cũng chẳng sao. Nếu đến nơi mà không có mỹ nữ tuyệt thế, về sau ngươi không cần nhớ bất cứ cái tên nào nữa.”
“Hạ tiên sinh thật biết nói đùa.” Đại tỷ phong vận cũng không cho là thật, ngược lại còn cười to lên: “Hai vị đến thành phố Thiên Hải du lịch hay là đến thăm người thân, bạn bè?”
“Ngươi cứ xem như chúng ta đến du lịch đi.” Lam Y Nhân cười nhạt, sau đó hỏi: “Ta thấy gia cảnh của đại tỷ không tệ lắm. Xe nhìn không rẻ chút nào, hẳn cũng không phải người thiếu tiền, tại sao lại phải chạy ra đường kéo khách thế?”
Đại tỷ phong vận thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Ta biết các người nhất định cảm thấy rất lạ, nhưng ta cũng không còn cách nào, sự việc có chút gấp, cho nên ta mới ra ngoài đường cái kéo người.”
“Chuyện gì mà phải cần gấp đến như thế?” Lam Y Nhân hỏi.
“Bây giờ nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chờ các ngươi đến đó thì biết.” Lúc này, đại tỷ phong vận nhấn nút mở cửa xe, còn bồi thêm một câu: “Đương nhiên, ta sẽ không hại các người đâu. Ngược lại, nếu các người may mắn, nói không chừng còn có thể phát tài.”
Nghe xong, Lam Y Nhân lại càng thêm hoài nghi nữ nhân kia nhất định đánh chủ ý vào nàng và Hạ Thiên.
Tuy nhiên, nàng cũng không gấp gáp. Có Hạ Thiên bên cạnh, trên cơ bản sẽ không có nguy hiểm.
Lam Y Nhân cười nói: “Đại tỷ, ngươi cảm thấy chúng ta từ nơi khác đến cho nên dễ lừa gạt? Hay là ngươi cảm thấy trí thông minh của chúng ta không cao nên dễ bị lừa?”
“Ta lừa các ngươi làm gì? Chẳng lẽ ta còn là bọn buôn người sao?” Đại tỷ phong vận hơi bất mãn với phỏng đoán ác ý của Lam Y Nhân, nhịn không được liền nói: “Được rồi, nói cho các người biết cũng không sao. Các ngươi có biết ly hồn chứng không?”
“Ly hồn chứng?” Lam Y Nhân sửng sốt, hơn nữa ngày nữa mới lấy lại tinh thần: “Ngươi nói là tâm thần phân liệt à?”
Đại tỷ phong vận lắc đầu liên tục, có chút ghét bỏ thuyết pháp của Lam Y Nhân: “Lam tiểu thư, ngươi nói vậy không được. Ly hồn chứng là ly hồn chứng, chính là bảy hồn ba phách không còn, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Tinh thần phân liệt là cách nói của người phương Tây, là đầu óc không tốt, làm sao có thể nhập lại làm một được?”
“Vậy thì nó có liên quan gì đến việc ngươi kéo chúng ta đi thuê khách sạn?” Lam Y Nhân cảm thấy khó hiểu: “Ông xã, nếu không, chúng ta đến khách sạn mình đặt vừa nãy đi.”
“Xem ra, không nói rõ ràng với các ngươi thì các ngươi sẽ không yên tâm.” Đại tỷ phong vận hiển nhiên không nghĩ đến sẽ trò chuyện về phương diện này. Tuy nhiên, nếu không trả lời, nàng ta sợ Lam Y Nhân và Hạ Thiên sẽ đổi ý không đi. Nàng ta quyết định nói thẳng: “Tuy nhiên, sau khi nghe xong, các ngươi không thể đổi ý không đi đấy.”
Lam Y Nhân mỉm cười nói: “Ta chỉ là không muốn bị mơ mơ màng màng thôi. Nếu thú vị, ngươi không nói ta cũng muốn đi xem.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với mấy thứ này, chỉ muốn gặp tuyệt thế mỹ nữ mà ngươi nói thôi.”
“Được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.” Đại tỷ phong vận do dự một chút, quyết định nói thẳng: “Thật ra, ta tìm các ngươi chính là chữa bệnh cho một người.”
Tinh thần Lam Y Nhân run lên. Người này quả nhiên đã sớm biết thân phận của Hạ Thiên.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của đại tỷ phong vận đã khiến nàng bỏ đi suy nghĩ này.
“Gần đây, Đại tiểu thư Từ gia mắc ly hồn chứng, cứ điên điên khùng khùng cho đến nay.” Đại tỷ phong vận chậm rãi giải thích: “Từ lão gia tử đã mời rất nhiều danh y trong và ngoài nước, kết quả đều thúc thủ vô sách. Cuối cùng, ông phải nhờ Hạ thần y ra tay mới miễn cưỡng ổn định bệnh tình.”
“Hạ thần y?” Lam Y Nhân nghe xong cái tên này, không khỏi quay sang nhìn Hạ Thiên, cười hỏi: “Không phải là Hạ Thiên chứ?”
“Chính là Hạ Thiên Hạ thần y, trùng tên trùng họ với chồng của ngươi. Vừa rồi, khi ta nghe đến cái tên này, không phải ta đã khen cái tên hay sao?” Đại tỷ phong vận cười khẽ, vỗ tay nói: “Đúng là trùng hợp thật. Tuy nhiên, Hạ thần y của chúng ta đã một trăm hai mươi tuổi rồi, sức khỏe còn rất tốt, chẳng khác gì mới bốn mươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này nói rõ hắn chỉ mới bốn mươi.”
Lam Y Nhân chỉ cười, không nói gì nữa. Dù sao, bây giờ nàng cũng không thể nói Hạ thần y kia chính là mạo danh Hạ Thiên, cũng chính là một tên lừa đảo. Chỉ là tên lừa đảo này thổi rất lợi hại.
“Đừng nói mò nữa.” Đại tỷ phong vận liên tục khoát tay: “Hạ thần y đã đưa cho Từ gia một phương thuốc rất thần kỳ, nói chỉ cần tìm một trăm thanh niên nam nữ cùng tuổi với Từ đại tiểu thư, sau đó cùng nhau trú dương dạ âm ba ngày ba đêm là được.”
“Đây là nguyên lý gì thế?” Lam Y Nhân vô cùng nghi hoặc, quay sang hỏi Hạ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận