Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1790. Giọng nói quái dị

"Bại hoại thúc thúc, vậy bây giờ ta phải làm sao? Nếu như ta thật sự giết người, chuyện đó, vậy ta có phải ngồi tù không?" Vân Tiểu Đông hoảng hốt hỏi, nàng cảm thấy mình quá xui xẻo. Ngày hôm qua, nàng đã suýt bị người khác giết chết, còn bây giờ, hình như nàng lại trở thành tội phạm giết người rồi?
“Ừm, yên tâm đi, dù sao ta cũng có thể giải quyết.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Trước tiên ngươi gửi video cho ta đã.”
Bây giờ Hạ Thiên đã có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, hắn để Vân Tiểu Đông thêm WeChat của mình vào trước. Sau khi đoạn video được gửi cho hắn, hắn lại nhanh chóng gửi video cho bé ngoan, để cho bé ngoan xác nhận video này là thật hay giả. Nếu như video là thật thì để bé ngoan tìm ra cô gái trẻ bị Vân Tiểu Đông đâm một dao, xem cô gái đó còn sống hay đã chết.
“Anh rể, bây giờ anh có chơi Wechat nữa sao? Thêm ta nữa đi.” Thạch Thuần nghiêng người thêm Wechat của Hạ Thiên, sau đó nàng có chút hiểu kỳ hỏi: “Anh rể, bé ngoan là ai vậy? Có vẻ như dạo này ngươi lại tìm được rất nhiều vợ nha?”
“Ta cũng không biết bé ngoan là ai.” Hạ Thiên thuận miệng nói. Hắn chỉ hơi nghi ngờ bé ngoan chính là tiểu yêu tinh, nhưng bé ngoan lại không thừa nhận. Bây giờ hắn cũng không thể tìm thấy, vì vậy hắn quyết định sẽ không quản chuyện này.
Mặc dù bé ngoan thật ra không ngoan lắm, nhưng làm việc rất hiệu quả, không sai, chỉ hai phút sau, bé ngoan đã nhắn lại.
Video là thật.
Nhưng con dao là giả.
Người cũng tìm được.
Bây giờ cô gái kia cũng không sao cả.
Thậm chí bé ngoan còn tìm ra được người nào đã gửi video cho Vân Tiểu Đông, hơn nữa người này lại là bạn học cùng lớp của Vân Tiểu Đông.
“A? Tiểu Đông Qua, đây là bạn học của ngươi doạ ngươi sao?” Thạch Thuần chăm chú nhìn, lập tức nói ra.
“Hả?” Vân Tiểu Đông có chút buồn bực: “Chuyện này là trò đùa quái đản của bọn họ sao?”
“Chỉ là một trò đùa thôi sao?” Thạch Thuần có chút buồn bực. Nếu như đâu chỉ là một trò đùa, tuy nó đối với Vân Tiểu Đông là một chuyện tốt, nhưng rõ ràng là trò đùa quái đản này có chút thái quá.
“Là Dương Tình? Ta sẽ gọi điện cho nàng để hỏi một chút.” Hiển nhiên là lúc này Vân Tiểu Đông cũng nhìn thấy tin nhắn của bé ngoan gửi, nên nàng lập tức cầm điện thoại di động lên gọi.
Dương Tình là bạn cùng lớp của Vân Tiểu Đông. Tối hôm qua hai người đã ăn tối, uống rượu và hát karaoke cùng nhau, quan hệ bình thường cũng rất tốt.
“Dương Tình, có phải là ngươi đã gửi cho ta một đoạn video không... Cái gì? Thật sự là ngươi sao? Ngươi có lầm hay không, ngươi muốn dọa chết ta hả? Chờ đã, ý của ngươi là gì? Không phải do ngươi quay sao!” Sau vài phút nói chuyện, Vân Tiểu Đông cúp máy rồi nhìn Hạ Thiên.
"Bại hoại thúc thúc, Dương Tình nói rằng video là do người khác gửi cho nàng. Nàng cũng không biết đó là ai. Nhưng nàng biết cô gái bị ta đâm dao trong video kia là ai. Thật ra người đó chính là chị họ của nàng, nàng biết chị họ mình không sao nên sau đấy đã gửi video cho ta...” Vân Tiểu Đông nói đến đây thì dừng lại một chút: “Theo như nàng nói, lúc đầu nàng nghĩ là ta sẽ gọi điện thoại tới ngay lập tức, nhưng không ngờ rằng ta lại không có phản ứng gì... Đúng rồi, đây là số điện thoại khác của nàng nên ta mới tưởng đó là một người lạ.”
“Chuyện này nghe thế nào cũng có chút không đúng?” Thạch Thuần lẩm bẩm, rõ ràng là nàng cảm thấy trong này có chút vấn đề.
“Việc này nghe rất là quái lạ.” Thạch Trường Canh nhăn mày: “Tuy nhiên, tạm thời Vân Tiểu Đông đã không sao, vậy tiếp theo ta điều tra là được rồi. Chúng ta sẽ gọi điện thoại cho Đàm Uy, chúng ta sẽ tìm người điều tra một chú, xem có phải là một trò đùa thật hay không.”
“Được rồi, vậy ta về ngủ tiếp đây.” Thạch Thuần ngáp một: “Ta còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Thạch Thuần xoay người bỏ chạy, thậm chí còn không gọi Hạ Thiên.
Sắc mặt Thạch Trường Canh hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Hạ Thiên, vậy ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, chuyện của Tiểu Đông bên này ta sẽ xử lý tốt.”
“Được, vậy thì ta đi đây.” Hạ Thiên tất nhiên không thành vấn đề, mặc dù hắn cũng cảm thấy chuyện này của Vân Tiểu Đông hơi kỳ lạ, nhưng nếu có vấn đề gì lớn thì bé ngoan bên kia sẽ kiểm tra. Hiện tại bé ngoan vẫn chưa nói gì, rõ ràng là chưa tìm thêm được thông tin gì, cho nên bây giờ hắn chờ ở đây cũng không tác dụng.
Ừm, còn không bằng trở về với mỹ nữ đồ đệ nghe lời của hắn.
Hạ Thiên rất nhanh đã rời khỏi nhà họ Thuần, Vân Tiểu Đông mở miệng muốn gọi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Nhưng chưa đầy một phút sau khi Hạ Thiên rời khỏi, điện thoại của Vân Tiểu Đông vang lên.
“Xin chào? Ai vậy?” Vân Tiểu Đông nhanh chóng nhận điện thoại.
“Có phải ngươi đang cảm thấy may mắn vì đoạn video đó chỉ là một trò đùa hay không?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quái dị, nhưng giọng nói này đối với Vân Tiểu Đông đã có chút quen thuộc.
Đây chính là giọng nói kỳ lạ đã gọi điện thoại cho nàng lần trước.
Vân Tiểu Đông vội vàng đứng dậy, lên lầu thượng, sau đó mới hỏi: “Ngươi, ngươi có ý gì? Là do ngươi cố ý làm ra sao? Ngươi, rốt cuộc là ngươi đang muốn làm cái gì?”
“Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như ngươi thật sự giết người, ngươi cảm thấy Hạ Thiên có thể để cho ngươi ngồi tù không? Hay là có lẽ hắn sẽ bảo vệ ngươi? Hơn nữa Vân Thanh, mẹ nuôi của ngươi cũng từng là luật sư, nàng sẽ bảo vệ ngươi sao?” Giọng nói quái dị kia chậm rãi vang lên: "Nếu như ngươi cũng biết câu trả lời cho những vấn đề này, như vậy, bây giờ ngươi không cần phải hỏi ta muốn làm gì. Mà là, sau này ngươi muốn làm cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận