Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1900. Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích

“Y Tiên tiểu thư, ta thấy cô nên đợi lát nữa rồi hãy giúp cứu người, trước tiên chúng ta đuổi kẻ gây rối ra khỏi quán bar rồi nói sau.” Một bảo vệ mở miệng nói, mà thật ra hắn chính là đội trưởng đội bảo vệ của quán bar, toàn bộ vấn đề an ninh đều do hắn chịu trách nhiệm.
Mà đội trưởng đội bảo vệ nọ quả thật cũng phát hiện ra điểm mấu chốt, không đuổi Hạ Thiên đi, bất luận Y Tiểu Âm cứu người ta tỉnh lại bao nhiêu lần, đều sẽ bị đập hôn mê bấy nhiêu lần.
“Không sao, để ta tới.” Y Tiểu Âm mở miệng, nàng lại cầm ngân châm lên, trước khi đâm ngân châm, nàng nhìn về phía Hạ Thiên, giọng nói thanh lãnh: “Ngươi đập một lần nữa thì đừng nghĩ đến chuyện gặp lại ta.”
Mọi người sửng sốt, lời này có ý gì? Y Tiên hình như biết gia hỏa kia?
“Sư huynh, Y Tiên tỷ tức giận rồi.” Lữ Văn nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi lại đập người ta hôn mê nữa, Y Tiên tỷ sẽ rất mất mặt.”
“Vợ Y Y, nàng uy hiếp chồng như vậy là không đúng ồi.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Nàng chỉ cần không cứu hắn tỉnh lại, ta có thể không đập hắn.”
Vợ? Chồng?
Bốn phía ồn ào cả lên, con mẹ nó, gia hỏa ấy là chồng của Y Tiên sao? Chuyện đó có vẻ không khoa học?
“Y Tiên tiểu thư, vị kia là...” Đội trưởng đội bảo vệ nọ không nhịn được hỏi.
Y Tiểu Âm không trả lời, nàng hơi trầm ngâm một chút, nhặt chai rượu vang đỏ từ mặt đất lên, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Thiên.
“Bây giờ đã vừa lòng chưa?” Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Chỉ vì ta không ở cùng với ngươi, ngươi lại ở đây gây chuyện sao?”
“Vợ Y Y, nàng hình như hiểu lầm gì đó về ta rồi, cho dù nàng đi với ta, ta nhìn thấy tên đần đó vẫn sẽ đánh.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Y Tiểu Âm lập tức im lặng, nàng vừa rồi còn đang nghi ngờ, Hạ Thiên có phải vì nàng kéo Lữ Văn đi chỗ khác nên không vui hay không, mà nàng cũng biết gia hỏa này thích khoe vợ trước mặt mọi người, nên dứt khoát chủ động thỏa mãn suy nghĩ khoe khoang của hắn, nhưng nàng lại đột nhiên phát hiện, nàng hình như đã nghĩ nhiều rồi.
Không sai, Hạ Thiên chính là người như vậy, bất kể ở đâu, đều có thể đánh nhau với người khác.
“Chúng ta đến chơi, ngươi không thể chơi vui sao? Mỗi lần cứ phải náo loạn đánh nhau, làm sao còn chơi được nữa?” Y Tiểu Âm có chút buồn bực: “Quên đi, ngươi đi cứu người ta tỉnh lại đi, sau đó ta và Lữ Văn chơi với ngươi.”
“Vợ Y Y, nếu ta làm tên kém thông minh kia tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ lại rất muốn ăn đòn chạy tới tìm ta gây phiền phức.” Hạ Thiên cười hì hì: “Chẳng thà cứ để hắn hôn mê như vậy đi.”
Y Tiểu Âm trong lúc nhất thời không thể phản bác, ngẫm nghĩ một lát, nàng đứng dậy đi về phía đội trưởng đội bảo vệ.
“Y Tiên tiểu thư, cô có gì dặn dò sao?” Đội trưởng đội bảo vệ chủ động hỏi.
“Là như vậy, ta có thể làm hắn tỉnh lại, nhưng sau khi hắn tỉnh lại, cần các ngươi đưa hắn đi, nếu các ngươi có thể làm được, vậy ta sẽ làm hắn tỉnh lại, hoặc, các ngươi cũng có thể lựa chọn trực tiếp đưa hắn đến bệnh viện.” Y Tiểu Âm nói thẳng, nàng hiểu rõ Hạ Thiên hơn, biết chỉ có thể làm như vậy, nếu không chuyện này có thể không xong được.
“Đều nói Y Tiên tiểu thư giống như tiên nữ, trị bệnh cứu người, không phân biệt giàu nghèo, không ngờ bây giờ thật sự được tận mắt nhìn thấy, nhưng lại hoàn toàn là một câu chuyện khác.” Hiện tại, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Cùng với giọng nói ấy, một nam tử trẻ tuổi khoảnh hơn hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mà phía sau người này còn có hai nam hai nữ đi theo, nhìn qua chắc là vệ sĩ.
“Y Tiên tiểu thư từng được ca tụng là nữ thần y đệ nhất của kinh thành chúng ta, nhưng mười mấy năm qua, nàng hình như rất ít khi đến nơi đây, không ngờ lần này, gặp được Y Tiên tiểu thư ở kinh thành, lại phát hiện hoàn toàn không giống với vị nữ thần y kia trong tưởng tượng của ta.” Nam tử trẻ tuổi lắc đầu thở dài: “Ta chỉ muốn biết, Y Tiên tiểu thư, bạn của cô đánh người ta bị thương, hiện giờ ngươi lại yêu cầu người bị thương rời khỏi quán bar, ngươi cảm thấy chuyện ấy hợp lý sao?”
“Nguyên tắc của ta là trị bệnh cứu người, ta bảo hắn rời đi, cũng vì cứu hắn, cho nên ta cảm thấy rất hợp lý.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Nếu các ngươi cảm thấy không hợp lý, ta mặc kệ chuyện đó là được.”
Tâm trạng gần đây của Y Tiểu Âm thật ra cũng không tốt lắm, cho nên tính tình cũng không tốt lắm, mà với thân phận của nàng, vốn dĩ cũng không cần phải ăn nói khép nép với bất kỳ ai, bất kể nam nhân trẻ tuổi vừa mới xuất hiện kia là ai, nàng cũng sẽ không để ý.
Trên thế giới này, người thật sự có thể gây áp lực với nàng, thật ra cũng chỉ có Hạ Thiên mà thôi.
“Rất hay, hy vọng Y Tiên tiểu thư nói được làm được, đừng nhúng tay vào chuyện này.” Nam tử trẻ tuổi đó nói xong lời kia, đã quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên: “Tự giới thiệu một chút, ta tên là Lam Minh Thành, người vừa bị ngươi đánh ngất là một người bạn của ta, bây giờ ta hy vọng ngươi có thể cho ta một lời giải thích.”
“Ừm, vậy ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.” Hạ Thiên tiện tay lại ném chai rượu vang đỏ ra.
Bang!
Nam tử trẻ tuổi tự xưng là Lam Minh Thành kia lại ngã xuống.
Quán bar lập tức lại trở nên yên tĩnh, trên cơ bản, mọi người đều sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận