Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3135: Ai là thằng hề, tất nhiên không cần nói cũng biết

Giọng nói của người này thật sự quá lớn, khiến người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Thậm chí Hồ Mộc Vũ đang nói chuyện sang sảng trên đài cũng bị động tĩnh cắt đứt hào hứng.
Lương Diệu Trúc rốt cuộc cũng phản ứng lại, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nam nhân tóc dài: “Vừa rồi chúng ta có tán gẫu nhưng vẫn luôn hạ thấp giọng nói, không quấy rầy đến bất kỳ người nào. Bốn người chúng ta cộng lại đều không lớn bằng giọng của ngươi, ngươi mới chính là người cần suy nghĩ lại.”
“Ái chà, ngươi còn dám cắn ngược? Gan của ngươi lớn nhỉ.” Nam nhân tóc dài càng thêm giận dữ: “Các đại lão trên đài đều đang đọc diễn văn, tất cả mọi người đều tôn trọng, đám người các ngươi lại ngồi đây phỉ báng, nói y sư nơi này ngu ngốc, còn nói y thuật không bằng các ngươi. Đây chính là sự sỉ nhục đối với tất cả thầy thuốc chúng ta. Ngươi nhất định phải xin lỗi.”
“Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy chúng ta nói các y sư khác không bằng chúng ta?” Lương Diệu Trúc khó hiểu hỏi.
“Ngươi còn không thừa nhận?” Ngón tay nam nhân tóc dài chỉ vào Hạ Thiên: “Chính là hắn nói, hắn nói tất cả mọi người là ngu ngốc, còn nói Hồ gia chủ trên đài ngu ngốc, thậm chí nói cái gì là hắn có thuật trường sinh bất lão… Ta nhổ vào! Để tán gái, mấy lời này cũng nói ra được, đúng là không biết xấu hổ.”
Lương Diệu Trúc cười nhạo, nói với nam nhân tóc dài: “Chúng ta nói chuyện không lớn, ngươi đều nghe thấy hết. Tố chất của ngươi cao nhỉ, ngươi muốn ra mặt à?”
“Ngươi bớt làm bộ đi. Các ngươi đừng nói các ngươi không nói những lời đó nhé.” Nam nhân tóc dài lạnh lùng nhìn Lương Diệu Trúc: “Thế nào, ngươi dám nói mà không dám nhận?”
“Đúng đấy, nhìn tiểu cô nương có vẻ rất thành thật, nhưng lại không có đảm đương như vậy.”
“Sỉ nhục toàn thể y sư, chẳng khác nào không có y đức, có cái gì tốt mà cần phải nói chứ?”
“Mau đuổi bọn họ ra khỏi hội trường đi, thậm chí trục xuất khỏi giới y học Nam Bắc.”
“Các ngươi đã làm mất mặt giới y học chúng ta.”
“Bé con này nhìn lạ mắt quá, hẳn không phải người trong giới y học phía Bắc chúng ta.”
“Phì, phía Nam cũng không có loại bác sĩ không có tố chất như thế.”
“Con mẹ nó, ngươi mắng ai vậy? Giới y học phía Nam không có khả năng có loại người như thế, khẳng định là người phía Bắc các ngươi.”
“…”
Bầu không khí càng lúc càng ầm ĩ, mấy câu mắng chửi cũng càng lúc càng khó nghe.
Dù sao Lương Diệu Trúc cũng là tiểu cô nương, cũng chưa trải qua tình huống như thế này, nhất thời bị quần tình xúc động hù ngã, thiếu chút nữa khóc to lên.
“Này, ngươi nói một câu đi chứ.” Lương Diệu Trúc đành phải nhìn Hạ Thiên: “Bọn họ mắng khó nghe như thế, ngươi tuyệt không quan tâm?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nói gì chứ? Ta đã nói từ sớm rồi, bọn họ chính là một đám ngu ngốc. Bọn họ chỉ đang muốn tìm thời cơ quấy rối, giải thích với bọn họ chỉ tổ lãng phí nước bọt mà thôi.”
“Diệu Trúc, ngươi còn quá trẻ, tính cách còn phải rèn luyện lại.” Hồ Hóa Vũ cũng nhìn ra được dụng tâm của những người này. Nhân vật đại diện của giới y học Nam Bắc đều đang ở đây, là thời cơ tốt cho đám người hữu tâm, chỉ là đám người đó đã chọn sai đối tượng.
Lương Diệu Trúc không phục, nói với Hồ Hóa Vũ: “Vũ ca, ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá. Ngươi thử ứng phó tình huống này đi.”
“Đúng như Hạ Thiên nói, mấy chuyện này không cần để ý đến.” Hồ Hóa Vũ cười nhẹ: “Chỉ cần ngươi không để ý đến bọn họ, ai là thằng hề, tất nhiên không cần nói cũng biết.”
“Ngươi mắng ai là thằng hề.” Nam nhân tóc dài giận tím mặt, tiến lên hai bước chỉ vào Hồ Hóa Vũ: “Tiểu tử, ngươi thuộc nhà nào, bệnh viện nào, tông môn nào? Ngươi có dám xưng tên ra hay không?”
Hồ Hóa Vũ bắt chéo chân, cười nhạt: “Ngươi nhất định bắt ta phải báo ra gia môn truyền thừa?”
“Thế nào, ngươi còn muốn dùng gia môn của ngươi hù ta sợ?” Nam nhân tóc dài được người chung quanh ủng hộ, càng thêm càn rỡ: “Các ngươi dám bất kính với gia chủ Hồ gia, đó chính là bất kính với Hồ gia, cũng là bất kính với toàn bộ giới y học Nam Cương. Các ngươi nhất định phải xin lỗi. Nếu không, việc này không xong đâu.”
Vừa dứt lời, lập tức có năm ba người đứng lên phụ họa.
“Đúng vậy, không xong đâu.”
“Ở Nam Cương mà còn dám bất kính với Hồ gia, ngươi đúng là không biết sống chết.”
“Đại lão y giới hai miền Nam Bắc vẫn còn đây, ngươi còn dám ngông cuồng như thế.”
Đám người này hiển nhiên muốn trói Hồ gia vào trận doanh của bọn họ, sau đó bức bách bốn người Hồ Hóa Vũ khuất phục bọn họ.
Cho dù bọn họ không khuất phục, chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng nhất định, mục đích gây sự của bọn họ cũng đạt được.
Hồ Hóa Vũ cười nói: “Ừm, các ngươi nói rất đúng. Bây giờ ta xin gửi lời xin lỗi đến gia chủ Hồ gia trên đài, nhưng các ngươi cũng nên hỏi hắn ta có dám tiếp nhận lời xin lỗi của ta hay không.”
“Hừ, ngươi còn dám khoác lác như thế.” Nam nhân tóc dài cười lạnh: “Ngươi tưởng mình là đại nhân vật gì chứ? Đại nhân vật chân chính đều đang ngồi trên đài.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Đám ngu ngốc trên đài không tính là đại nhân vật gì, chỉ có thể miễn cưỡng được xem có chút bản lãnh mà thôi.”
“Mọi người có nghe thấy không?” Nam nhân tóc dài kích động giơ tay, thu hút càng nhiều người chú ý hơn: “Đây chính là lời hắn tự nói ra, ta cũng không nói xấu bọn họ. Hồ gia chủ, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, bọn họ hoàn toàn không để những người có mặt ở đây vào mắt.”
“Chỉ một chút việc nhỏ thôi mà, mọi người không cần để ý. Đại hội sắp bắt đầu rồi.” Mặc dù Hồ Mộc Vũ đã lên làm gia chủ nhưng cũng chỉ mới một đêm, đương nhiên không dám xung đột với đích mạch Hồ gia là Hồ Hóa Vũ, cũng không muốn xung đột với Hạ Thiên trong trường hợp công khai như thế này. Hắn ta cười ha hả, muốn nhanh chóng lướt qua chuyện này.
Tuy nhiên, đám người kia nhận tiền mà đến, làm sao có thể để chuyện này dễ dàng bỏ qua như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận