Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3355: Muốn chết vẫn là do ngươi chọn

Hạ Thiên nhẹ gật đầu, khá đồng ý với Ninh Nhụy Nhụy: “Ta ở bên kia không nhìn thấy nàng ấy, hơn phân nửa là ở bên này.”
“Đi thôi.” Ninh Nhụy Nhụy vừa đi hai bước, chợt phát hiện có chút không tiện, lúc này mới nhận ra, lập tức gạt tay Hạ Thiên: “Ta biết ngay là ngươi chiếm tiện nghi mà. Đi đường như thế ngươi cảm thấy có tiện hay không?”
“Rất thuận tiện.” Hạ Thiên cười nói: “Tiểu muội chân dài, nàng thậm chí có thể không cần phí một chút sức lực nào. Ta ôm nàng qua đó là được.”
Ninh Nhụy Nhụy không phải dạng nữ sinh mảnh mai mà là nữ thần thể thao thế giới. Nàng nghe Hạ Thiên nói xong, có chút bất mãn: “Ta có tay có chân, tại sao phải cần ngươi ôm qua?”
“Ta ôm nàng qua, nàng có thể tiết kiệm dùng sức hơn.” Hạ Thiên không nhanh không chậm nói.
“Được rồi, để tự ta làm.” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp từ chối, sau đó tự mình bước đi đằng trước, dẫn đường cho Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không ép buộc, chậm rãi bước đi theo đằng sau Ninh Nhụy Nhụy, ung dung thưởng thức đường cong sau lưng của nàng, không khỏi cảm khái: “Ừm, chân ngắn hơn so với tiểu muội chân dài, không đủ hoàn mỹ nhưng tỷ lệ rất thích hợp, còn có rất nhiều không gian để tăng lên. Xem ra, công việc của ta chính là gánh nặng đường xa rồi.”
“Ngươi lẩm bẩm cái gì đằng sau thế?” Ninh Nhụy Nhụy nghe được âm thanh, quay đầu nhìn Hạ Thiên, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại ở eo và chân nàng, nàng lập tức biết được độ háo sắc của tên này lại tăng lên.
“Không có gì.” Hạ Thiên cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái: “Ngươi nhanh lên đi, đừng lề mề đằng sau nữa.”
“Thật ra lề mề cũng là một loại thú vị. Tiểu muội chân dài, về sau nàng sẽ biết.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, cảm giác có gì đó là lạ, lòng nghi ngờ lại tăng lên, nhưng biểu hiện của Hạ Thiên lại không giống, đành phải cho rằng mình đã quá cả nghĩ rồi.
“Hai vị đúng là nhàn tình dật trí, trong hiểm cảnh như thế này còn có thể không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình.” Một bóng người nhảy đến trước mặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, âm dương quái khí trêu chọc.
Hạ Thiên nhìn người này: “Không có việc gì, cũng không muốn chết thì cút sang một bên.”
“Ngươi là ai?” Ninh Nhụy Nhụy cũng sinh lòng cảnh giác, lạnh giọng quát.
Người đến nhìn diện mạo khá sáng sủa, chẳng những mày kiếm mắt sáng, dáng người còn khá cao, nhìn qua rất giống công tử thế gia: “Ta là ai? Ha ha, lời này hỏi rất hay. Ngươi cảm thấy ta sẽ là ai chứ?”
“Thích thì nói, không thích thì cút.” Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Đừng quấy rầy thế giới hai người của ta và tiểu muội chân dài. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Đúng là thô tục không chịu nổi.” Người đến lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ: “Mỹ nhân tuyệt mỹ như vậy, sao có thể để cho người quê mùa như ngươi lây nhiễm, vẫn nên để cho bổn công tử cứu mỹ nhân trong nước lửa đi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta, ngươi muốn trở thành người chết… không đúng, ngươi chỉ có thể biến thành người chết, bởi vì ngươi là một tên thái giám chết bầm.”
“Im ngay.” Người đến nghe Hạ Thiên nói, không khỏi giận tím mặt, nhấc chưởng đánh ra với Hạ Thiên: “Chết đi cho bổn công tử.”
Một chưởng này, âm khí âm u, còn mang theo hàn ý, trong nháy mắt đóng băng khu vực phụ cận ba thước.
“Hàn khí ngưng băng?” Hạ Thiên lười biếng nói: “Vậy thì ngươi đã nghịch dao trước mặt Quan Công rồi. Muốn chết vẫn là do ngươi chọn.”
Quả nhiên, hàn khí lạnh lẽo giống như không tồn tại trước mặt Hạ Thiên.
Từng tầng hàn băng còn cách Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy mười thước thì ngừng lại, không cách nào tiến thêm nửa tấc.
“Ừm, xem ra ta đánh đã đánh giá thấp ngươi.” Ngươi đến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cười nói: “Ban đầu, ta tưởng bên trong tàn cảnh U Minh này ngoại trừ Lãnh Như Diễm ta, không có người thứ hai có thể luyện ra chân khí hàn sát, nghĩ không ra ngươi cũng có chút tư chất. Chi bằng ngươi bái nhập làm môn hạ của bổn công tử, học tập công pháp thượng đẳng, như thế nào?”
Hạ Thiên lập tức phân rõ giới hạn với đối phương: “Tên ngu ngốc như ngươi ngay cả tư cách đánh đồng với ta cũng không có, còn ở đó nói nhiều như vậy. Ta cho ngươi ba giây, nếu ngươi không biến khỏi đây, ta biến ngươi thành băng điêu."
“Ha ha, tuổi trẻ bây giờ chính là cuồng vọng như vậy, một chút cũng không biết kính lão.” Ánh mắt người đến tràn ngập âm lệ, bỗng nhiên lấy ra một cây quạt, quạt mạnh về phía Hạ Thiên: “Bổn công tử sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của hàn phiến.”
Cây quạt nhẹ nhàng quạt một cái, chỉ thấy băng xuất hiện, lửa cháy, một bên kết băng, một bên đốt, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy không hề động đậy, rất nhanh đã bị băng hỏa vây quanh.
“Bây giờ các ngươi đã thành cá trong chậu.” Gương mặt người kia nở nụ cười đắc ý, có chút trào phúng: "Chỉ cần ta quạt thêm hai cái, cam đoan các ngươi sẽ bị đốt thành xác khô, còn bị đông cứng thành băng điêu, vĩnh viễn đứng ở đây.”
“Tiểu muội chân dài, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên là một người khá rộng lượng. Đối với loại ngu ngốc này, hắn từ trước đến nay không thèm để ý, trừ phi chính bọn họ muốn chết: “Nhưng vợ Khả Khả đã nói qua, đừng nói chuyện với những kẻ thiểu năng, không cẩn thận sẽ biến thành thiểu năng theo.”
Ninh Nhụy Nhụy ngược lại đồng ý với thuyết pháp này.
“Đã như vậy, vậy cũng đừng trách bổn công tử không cho các ngươi cơ hội.” Lãnh Như Diễm khó nhịn được nộ khí trong lòng, đưa tay quạt về phía Hạ Thiên mấy cái.
Một cỗ băng lăng giống như thủy triều, từng tầng chồng kết, trong nháy mắt đông cứng Hạ Thiên lại.
Đồng thời trong tầng băng dựng lên một ngọn quái lửa, trong nháy mắt đã thiêu Hạ Thiên thành tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận