Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3973: Nàng sớm muộn gì cũng chịu của ta một châm

“Cho nên, nàng ấy mới bảo Y Tiểu Âm và A Cửu mau chóng giải quyết hai thần tướng yếu hơn, sau đó rút lấy luồng sức mạnh này từ trong cơ thể bọn họ.”
Triệu Vũ Cơ nói đến đây, có chút bội phục nhìn Dạ Ngọc Mị: “Vừa rồi, nàng ấy chỉ muốn dùng thử xem có hiệu quả hay không mà thôi.”
“Các nàng không cần thử thứ này đâu.”
Hạ Thiên cầm lấy cái bình trong tay Dạ Ngọc Mị: “Đối với các nàng mà nói, tác dụng phụ quá lớn, hoàn toàn không cần thiết.”
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Vậy ngươi hãy nói ra phương pháp ứng đối đi.”
“Ta biết kiếp lực là gì, cũng biết cách luyện chế ra kiếp lực.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Mặc dù bây giờ còn chưa thuần thục nhưng trước truyền cho các nàng một chút, để các nàng cảm nhận.”
Dạ Ngọc Mị là người nóng tính, nói thẳng: “Vậy thì tới đi, đừng lãng phí thời gian.”
“Muội muội chân dài, nàng gấp như vậy, vậy để nàng thử trước.”
Hạ Thiên cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, lấy Định Hải Thần Châm ra đâm vào mi tâm Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị đã làm tốt chuẩn bị, nhưng khi một tia khí tức dị dạng thông qua ngân châm vọt vào, cơ thể nàng không tự chủ được mà run lên.
Một lát sau, nó giống như một dòng sông bất tận thuận theo ngân châm rót vào cơ thể của nàng.
“Ngọc Mị, ngươi không sao chứ?”
Triệu Vũ Cơ đưa tay đỡ Dạ Ngọc Mị, phát hiện cơ thể của nàng trở nên mềm nhũn, giống như không có xương cốt.
Dạ Ngọc Mị ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu điều tức, cảm nhận luồng sức mạnh khổng lồ.
“Vợ đại yêu tinh, nàng không cần lo lắng, nàng ấy không có việc gì đâu.”
Hạ Thiên mỉm cười nói, sau đó thu lại ngân châm, đâm thẳng vào mi tâm Triệu Vũ Cơ.
“Bây giờ ta cũng châm cho nàng một châm.”
Triệu Vũ Cơ cũng có cảm giác tương tự, rất nhanh ngồi xếp bằng bên cạnh Dạ Ngọc Mị.
Theo thời gian dần trôi, cơ thể hai người nổi lên một tầng ánh sáng mỏng nhạt giống như sương mù.
“Còn ngươi nữa.”
Hạ Thiên lại đưa ngân châm về phía cung chủ Thiên Cung.
Cung chủ Thiên Cung sửng sốt, không nghĩ đến Hạ Thiên cũng để ý đến nàng, không khỏi lắc đầu: “Ta thì thôi đi.”
“Vì sao?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ngươi rõ ràng cũng là Độ Kiếp Kỳ, hơn nữa còn hiểu biết về kiếp lực, chỉ là bản thân không có luyện ra. Bây giờ ta cho ngươi một chút kiếp lực, ngươi rất nhanh có thể tự mình luyện ra.”
Cung chủ Thiên cung khẽ cười một tiếng, thuận miệng từ chối: “Vẫn nên thôi đi. Ta không phải nữ nhân của ngươi, ta không chịu đựng được… Hả?”
Nàng còn chưa nói hết, Hạ Thiên đã không để ý đến nàng từ chối, cậy mạnh cắm kim vào cơ thể của nàng. Lập tức, một luồng sức mạnh như biển hồ cuồn cuộn không ngừng phóng đến.
“A!”
Cung chủ Thiên Cung có chút không chịu đựng nổi, không khỏi rên khẽ một tiếng, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Lúc này, Hạ Thiên lại quay sang nhìn A Cửu.
A Cửu giật mình, vội vàng lui lại; “Ngươi nhìn ta làm gì? Ta không phải Độ Kiếp Kỳ, ngươi có châm cho ta cũng vô dụng thôi.”
“Cửu nha đầu, nàng lui về sau làm gì? Ta cũng không phải ma quỷ mà.”
Hạ Thiên nhếch miệng, có chút bất mãn nói: “Nhưng nàng yên tâm đi, chờ ta hoàn toàn tiêu hóa kiếp lực, Nghịch Thiên Bát Châm hẳn có thể khôi phục lại đệ lục châm. Đến lúc đó, ta sẽ gia tăng cảnh giới cho nàng. Nàng sớm muộn gì cũng là Độ Kiếp Kỳ, không cần ăn giấm.”
“Ai ăn dấm, ngươi có bệnh à?”
A Cửu trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận nói: “Đến Độ Kiếp Kỳ, còn phải chịu của ngươi một châm, ta không thèm.”
Hạ Thiên khó chịu lẩm bẩm: “Cửu nha đầu, nàng trốn không thoát đâu, sớm muộn gì cũng phải chịu một châm này.”
A Cửu nói: “Nơi này không còn chuyện của ta, ta phải quay về Tiểu Tiên Giới.”
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.”
“Phù, cũng xong rồi.”
Một lát sau, Dạ Ngọc Mị mở mắt, một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ trong mắt.
Có chút ngoài ý muốn chính là, cung chủ Thiên Cung tiêu hóa xong kiếp lực của Hạ Thiên trước Triệu Vũ Cơ hai ba giây.
“Kiếp lực đã tiêu hóa xong.”
Lúc này, Dạ Ngọc Mị lên tiếng: “Ta đã biết đại khái chuyện gì xảy ra, nhưng lần này chỉ là tạm thời. Kiếp lực chân chính vẫn phải do chính mình tìm kiếm.”
Cung chủ Thiên Cung gật đầu: “Tuy nhiên, bấy nhiêu cũng đủ đối phó Man Sơn thần tướng.”
Triệu Vũ Cơ lo lắng nói: “Nếu Man Sơn thần tướng vẫn cứ núp trong lòng đất, chúng ta sẽ không có biện pháp.”
“Ta có.” Hạ Thiên mỉm cười nói.
Dạ Ngọc Mị lại không khách sáo, thúc giục: “Vậy ngươi còn không mau lên, cứ lãng phí thời gian.”
“Tiểu Hoàng.” Hạ Thiên bỗng nhiên gọi một tiếng.
Tiếp theo, một bóng người cao hơn hai mét từ chân núi không xa chạy vội lên: “Chủ nhân.”
“Ngươi mau đi tìm tên thần tướng ngu ngốc kia cho ta.” Hạ Thiên dặn dò.
Thiết Kim Cương gật đầu, sau đó dựa theo bản năng phóng như điên về một hướng.
“Người kia là ai?”
Cung chủ Thiên Cung nhìn theo Thiết Kim Cương, liền hỏi: “Hắn ta có thể tìm được man Sơn thần tướng sao?”
“Là tiểu đệ ta thu mấy ngày trước.”
Hạ Thiên tiến lên ôm Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ, đáp lại cung chủ Thiên Cung: “Thể chất của hắn ta có cảm ứng đặc biệt đối với kiếp lực, rất nhanh hắn ta có thể tìm được người.”
Dạ Ngọc Mị có chút hiếu kỳ hỏi: ‘Nhân tài như vậy, ngươi đào từ chỗ nào thế?”
Hạ Thiên mỉm cười: “Đương nhiên là bị bá vương chi khí của ta hấp dẫn, sau đó chủ động đến bái làm môn hạ của ta, năn nỉ làm tiểu đệ của ta.”
Dạ Ngọc Mị chỉ có hai từ để đánh giá: “Ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận