Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4210: Phong Linh Tuyệt Mạch

Người được gọi là Hắc đế Thủy tộc chính là Dạ Ngọc Mị đã mất tích đêm hôm đó.
Nàng bị Hạ Thiên vạch trần thân phận, cũng lười giả bộ nữa, kéo mạng che mặt xuống, khôi phục lại diện mạo thật.
“Ngươi, ngươi là… ai?”
Linh Nguyên Cấu nhìn Dạ Ngọc Mị một hồi lâu. Đáng tiếc trong đầu hắn ta không có chút ấn tượng gì: “Ngươi và Dạ Hàn Phong rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ nàng ta để ngươi làm như vậy?”
“Ta là ai, cái này không quan trọng.”
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói: “Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Hắc đế Dạ Hàn Phong đã chết.”
“Nàng ta chết rồi?”
Linh Nguyên Cấu nghe xong, không khỏi sững sờ: “Từ lúc nào? Tại sao ta lại không biết? Ngươi tiến vào Sơn Hải giới từ lúc nào?”
“Ha ha.” Dạ Ngọc Mị cười nhạo, có chút trào phúng: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi biết hết tất cả mọi chuyện?”
Không đợi Linh Nguyên Cấu lên tiếng, nàng đã trực tiếp trả lời thay hắn ta: “Là bởi vì ngươi sắp xếp rất nhiều gian tế trong bốn tộc khác, đúng không?”
“Làm sao ngươi biết?”
Trong lòng Linh Nguyên Cấu kinh ngạc không hiểu. Hắn ta làm chuyện này cực kỳ bí ẩn, người biết cũng rất ít. Ngoại trừ hắn ta cũng chỉ có Cơ Vô Tà.
Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên nhớ đến vừa rồi hắn ta bảo Cơ Vô Tà đến thần hạch.
Nếu Cơ Vô Tà và Dạ Hàn Phong đều bị người ta giả mạo thay thế, vậy thì kế hoạch của hắn ta đã hoàn toàn thất bại.
“Chẳng lẽ Cơ Vô Tà bán đứng ta?”
Linh Nguyên Cấu nói ra suy đoán của chính mình nhưng vẫn có chút khó tiếp nhận: “Điều này không thể nào. Cơ Vô Tà nói thế nào cũng là Hoàng đế Thổ tộc, tu vi gần với ta, làm sao các ngươi có thể là đối thủ của hắn ta?”
“Muội muội chân dài, nàng nói nhảm với tên ngốc đó làm gì, cứ trực tiếp xử lý là được.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, có chút khó chịu nói.
Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên, tức giận nói: “Ngươi ở yên đó cho ta. Nếu không phải tại ngươi, nói không chừng bây giờ ta đã thuận lợi lấy được thần hạch. Đến lúc đó giết bọn họ còn đơn giản hơn bây giờ nhiều.”
“Vốn rất đơn giản mà, tại nàng nhất định phải làm cho mọi chuyện phức tạp lên.” Hạ Thiên khinh thường nói.
“Mặc kệ ngươi, ngươi nên giải quyết tĩnh linh văn trên người ngươi trước đi.”
Dạ Ngọc Mị biết tính cách của Hạ Thiên là như thế nào. Nếu hắn nhúng tay vào chuyện nào đó, tuyệt đối chỉ có thể làm cho chuyện đó càng thêm hỏng bét.
“Không cần nôn nóng, chúng ta nên xử lý đám ngu ngốc kia trước rồi nói sau.” Hạ Thiên ngược lại cảm thấy tĩnh linh văn có chút tác dụng, chỉ là ở trên người có chút khó coi mà thôi.
Linh Nguyên Cấu nghe hai người này nói chuyện, sắc mặt thay đổi: “Các ngươi là cùng một bọn với nhau?” Hắn ta càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Nếu hai người này cùng một bọn, chẳng phải hắn ta đã sớm rơi vào cạm bẫy của người khác. Hắn ta vốn cảm thấy mình nắm trong tay hết thảy, còn cho rằng mình chính là cộng chủ Sơn Hải giới, là đệ nhất Thần đế vạn năm qua. Nghĩ đi nghĩ lại, một nỗi nhục nhã không cách nào nói rõ dâng lên trong lòng.
“Các ngươi khinh người quá đáng.” Linh Nguyên Cấu rống to lên.
“Đừng lộn xộn.”
Dạ Ngọc Mị chống trường kiếm lên ngực Linh Nguyên Cấu: “Ta cũng không chắc ta có thể một kiếm đâm xuyên tim ngươi hay không.”
“Muội muội chân dài, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Hạ Thiên nhàn nhã bước đến trước mặt Dạ Ngọc Mị, giữa ngón tay sáng lên một cây ngân châm, đâm thẳng vào mi tâm Linh Nguyên Cấu.
Hắn dùng tất nhiên không phải băng hỏa linh khí mà là tĩnh linh văn.
Tĩnh linh văn được Nghịch Thiên Bát Châm cải tạo, đã sớm vượt qua phong linh văn trước đó, đạt đến một tầng cấp mới.
Về phần nó có liên quan đến Phong Linh Tuyệt Mạch của Dạ đế hay không, vậy thì không biết rồi.
“Ngươi muốn làm…”
Linh Nguyên Cấu đang định quát hỏi, kết quả phát hiện hắn ta không thể động đậy được, tiếp theo lại không phát ra được âm thanh nào, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.
“Tại sao ngươi lại biết được chiêu Phong Linh Tuyệt Mạch này?”
Dạ Ngọc Mị nhìn thấy, vẫn không nhịn được mà hỏi: “Đây chính là bí thuật chí cao của Thủy tộc, ngay cả Dạ Hàn Phong cũng không biết cách sử dụng.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng biết cái gì là Phong Linh Tuyệt Mạch. Ta chỉ dùng Nghịch Thiên Bát Châm để sử dụng tĩnh linh văn mà thôi.”
“Là tự ngươi thăm dò ra?” Dạ Ngọc Mị có chút kinh ngạc.
Hạ Thiên tùy ý nói: “Cái này mà còn cần thăm dò? Chỉ tiện tay mà dùng thôi.”
“Ngươi đúng là… nghịch thiên.” Dạ Ngọc Mị không khỏi lắc đầu.
“Đúng rồi, muội muội chân dài, không phải nàng mất tích sao? Tại sao nàng lại ở đây?”
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên hỏi: “Lại còn biến thành Hắc đế gì đó. Nàng không đen, nàng rất trắng.”
“Ta không phải mất tích.” Dạ Ngọc Mị không thèm để ý đến lời nói của Hạ Thiên: “Cái ngày mà Thiên Ngoại Thiên bị nổ, ta bị một bóng trắng dẫn đến nơi này.”
“Nàng cũng bị cái tên mặt trắng ngớ ngẩn kia mang đến đây?” Hạ Thiên nghe xong, không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Hình như hắn ta tên Bạch Vô Thường.”
Dạ Ngọc Mị nói: “Người mang ta đến là một bóng trắng mang mặt nạ đen, cũng chính là Hắc Vô Thường.”
“Ta chẳng quan tâm hắn ta là Hắc Vô Thường hay là Bạch Vô Thường, dù sao cũng đều là mấy tên ngu ngốc.” Hạ Thiên xưa nay không lăn tăn mấy vấn đề này, hắn nói: “Tóm lại, lần sau gặp được, ta nhất định sẽ đánh bọn họ một trận.”
“Vậy thì tùy ngươi.” Dạ Ngọc Mị nhún vai nói: “Tuy nhiên, Hắc Vô Thường kia có chút khác biệt, chẳng những có thể lấy được không gian truyền tống mà còn có thời gian để truyền tống. Tốc độ thời gian trôi qua ở đây khác với mặt đất. Ta đến đây tương đương với một tháng trên mặt đất rồi.”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, ta gặp người của Thủy tộc, họ dẫn ta đến gặp Hắc đế.” Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
Hạ Thiên hỏi: “Nàng xử lý Hắc đế kia luôn sao?” “Không có.” Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói: “Dạ Hàn Phong cưỡng ép đột phá, thật ra đã bị tẩu hỏa nhập ma, không còn sống bao lâu nữa. Nàng ấy không muốn một lần nữa trở lại thần hạch, cho nên đã giao số công lực còn lại cùng với thân phận của nàng ấy cho ta.”
Hạ Thiên nói: ‘Hắc đế tốt nhỉ, có gì ta sẽ lập bài vị cho nàng ấy.”
Dạ Ngọc Mị nói: “Chỉ cần sắp xếp thỏa đáng cho người Thủy tộc của nàng, đây đã được xem là hồi báo cho nàng ấy rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận