Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2629: Lưu Vân Thiết Nhận

Nam tử cao gầy gặp chuyện khiến hai người còn lại bị dọa nhảy dựng lên, hoang mang nhìn đông ngó tây.
“Ai! Là ai? Cút ra đây cho ông!” Nam tử hói đầu bị dọa cho lông tơ dựng đứng lên, “Nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Thợ chụp ảnh béo tròn cũng hãi hùng không thôi, nhỏ giọng nói: “Sẽ không phải là nam nhân kia đến chứ?”
Nam tử hói đầu dứt khoát lắc đầu: “Không thể nào, chỗ đó có ba vị Đình Trụ trấn thủ, tiểu tử đó dù không chết thì cũng mất một lớp da, sao có thể qua đây.”
“Vậy chính là gần đây còn có cao thủ khác.” Thợ chụp ảnh kia dùng đôi mắt ti hí nhìn xung quanh đạo quán, “Lẽ nào do người bên trong ra tay?”
Nam tử đầu hói cũng nghi ngờ việc này, thấp giọng nói: “Có thể lắm, ngươi ở đây canh giữ, ta vào đó xem sao.”
“A!” Hắn còn chưa nói xong thì lại có một bóng trắng lóe lên, chỉ thấy hai chân của nam tử đầu hói đều bị chém đứt, máy ảnh trên người hắn vỡ nát, ánh sáng xanh tuôn ra lập tức tiêu tan.
“Rốt cuộc là ai!” Thợ chụp ảnh béo tròn lúc này cũng không chống nổi, gào thét vào trong đạo quán: “Dám động đến người của Bắc Thiên môn, ngươi nghĩ cho kỹ sau này…”
Lần này không phải bóng trắng nữa, mà là một bóng người trực tiếp tung cước vào mồm hắn, làm cho toàn bộ hàm răng gãy nát.
“Đừng kêu nữa, là ta động thủ.” Ninh Nhụy Nhụy vẻ mặt tức giận nói.
Thợ chụp ảnh béo tròn kinh ngạc, không để ý đến hàm răng vỡ vụn, thất thanh kêu lên: “Không thể nào, rõ ràng ngươi đã trúng Trầm Thụy Phương Chu rồi, sao có thể cử động.”
“Hai ánh sáng xanh đó đúng là rất lợi hại, có điều bà đây đã sớm có phòng bị.” Ninh Nhụy Nhụy hừ lạnh một tiếng, hơi giơ tay liền thấy một bóng trắng bắn ra giữa lòng bàn tay nàng, trực tiếp cắm vào mặt đất.
“Đây, đây là…” Thợ chụp ảnh kia mở to mắt, gương mặt tràn ngập sự khó tin.
Ninh Nhụy Nhụy thu hồi đao kiếm đang chuyển động hừ lạnh nói: “Đây là Kiếm Hoàn, chưa từng thấy à.”
“Đừng, đừng giết ta!” Thợ chụp ảnh kia ngược lại là kẻ thông minh, mắt thấy mọi việc thất bại liền xin tha: “Cũng chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi.”
“Nói dối không biết ngượng.” Thạch Thuần ở bên cạnh cười lạnh, chỉ vào hắn nói: “Vừa nãy ngươi còn thừa nhận mình là người của Bắc Thiên môn, bây giờ lại nói nhận tiền làm việc, ngươi coi ta là đồ ngốc như ngươi sao?”
“Ta chỉ là đồ bé nhỏ trong Bắc Thiên môn thôi.” Thợ chụp ảnh béo tròn lập tức đổi lời, tiếp đó nói: “Thật ra lần này tập kích các ngươi An Tâm Quán cũng có phần, tiểu đạo cô kia đã biết trước mọi việc mới cố ý dẫn các ngươi đi ra.”
Thạch Thuần không vui nói: “Còn học được cách vu khống á, có điều cũng không triệt tiêu được tội lỗi của các ngươi.”
“Hai bà cô à, chỉ cần tha cho ta một mạng thì cái gì ta cũng nói, gì ta cũng làm.” Thợ ảnh kia liếc nhìn đồng bọn đau đến hôn mê bất tỉnh, lập tức lựa chọn tốt nhất.
“Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người, có phải bên chỗ Hạ Thiên cũng sắp xếp người hay không?” Ninh Nhụy Nhụy quát hỏi.
Thợ chụp kia không dám chần chừ, trực tiếp trả lời: “Lần này chúng ta tổng cộng có hai mươi bảy người, lần lượt do ba vị Đình Trụ dẫn dắt.”
“Bên Hạ Thiên do ba vị Đình Trụ đích thân phụ trách, còn lại thì tạo thành ba tổ, một tổ đến đối phó các ngươi, hai tổ còn lại đi làm nhiệm khác.”
Ninh Nhụy Nhụy tiếp tục hỏi: “Mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì?”
“Mục đích của chúng ta là…Á!” Thợ chụp ảnh đó há mồm muốn nói gì đó, bỗng dưng cổ họng kẹt lại, sau đó hai mắt trợn trừng chết ngay.
Thạch Thuần ngơ ngác, vô thức hỏi Ninh Nhụy Nhụy: “Nhụy Nhụy tỷ, đây…”
“Cố lão đạo, xem ra ngươi cũng nhằm vào chúng ta?” Ninh Nhụy Nhụy lúc này xoay người quả nhiên thấy được Cố lão đạo cười ha ha đứng dưới gốc cây cách các nàng không xa.
Cố lão đạo thở dài, từ tốn nói: “Lời này thật ra không đúng, lão đạo chỉ đến đây thăm bạn thôi.”
“Có điều trên thư bạn già có nói, trong quán bọn họ có bảo vật rơi vào tay người khác, thế là cầu xin ta giúp đỡ, lấy lại thứ đồ đó.”
Sau đó ánh mắt của Cố lão đạo nhìn về Lưu Vận Thiết Đao Nhẫn ở eo Ninh Nhụy Nhụy, tiếp tục nói: “Vốn lão đạo còn có chút nghi ngờ, An Tâm Quán có thứ đồ gì có thể rơi vào tay người ngoài được, bây giờ thấy Ninh cô nương ra tay mới biết thật sự có bảo bối.”
“Ngươi biết thứ này?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không giấu diếm gì, trực tiếp rút Lưu Vận Thiết Nhận nắm trong tay hỏi Cố lão đạo.
“Biết thì có biết, chỉ là chưa từng tận mắt thấy.” Cố lão đạo gật đầu, chậm rãi nói: “Tổ sư sáng lập An Tâm Quán năm xưa có binh khí thành danh gọi là Lưu Vận Thiết Nhận, nghe nói thanh đao này có thể dài, ngắn, có thể mềm, cứng, là thần binh lợi khí hiếm thấy, có điều nó đã sớm bị thiêu hủy tại đại kiếp vào hơn một trăm năm trước.”
“Thanh đao này của ngươi từ đâu mà có?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Đây là do Cát Canh Phong đạo trưởng trong bí cảnh dùng tài liệu đặc thù chế tạo lại.”
“Hắn vốn tặng thanh đao này cho ta, chỉ là ta niệm tình Cát đạo trưởng, cho nên mới muốn trả lại nó và đồ Cát đạo trưởng giao phó cho An Tâm Quán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận