Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3501: Ta giết ai chứ?

Nam nhân đội mũ lưỡi trai lấy một đoạn dây thừng từ trong túi xách của mình ra; “Ta có dây leo núi.”
“Được rồi, ngươi tìm một cái cây có rễ chắc một tý, đưa đầu còn lại cho ta.” Nhiếp Tiểu Lý dự định tự mình trèo lên tảng đá, kéo ba người kia trở về.
Hạ Thiên nói: “Vợ tiếp viên hàng không, thật ra muốn cứu người cũng rất đơn giản, không cần phức tạp như vậy đâu.”
“Ngươi có cách nào tốt hơn sao?” Nhiếp Tiểu Lý chợt nhớ đến Hạ Thiên không phải người bình thường. Hắn sẽ có biện pháp ổn thỏa hơn để cứu người.
Nam nhân đội mũ lưỡi trai hoài nghi nhìn Hạ Thiên: “Ngươi? Ngươi được không đấy? Ta thấy thể trọng ngươi không nhẹ. Nếu ngươi bước lên, chỉ sợ tảng đá sẽ rơi xuống.”
“Cứu bọn họ không cần buộc cái này.”
Hạ Thiên nhếch miệng, sau đó nhấc chân đạp tảng đá vốn đã lỏng ra kia.
“Xoạt!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Tảng đá kia trong nháy mắt rơi xuống, kéo theo hai tảng đá còn lại rơi xuống vách núi.
“Ngươi làm gì thế?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai không khỏi mở to mắt, gương mặt khó tin: “Ngươi giết người rồi.”
Nhiếp Tiểu Lý cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
“Giết người?” Hạ Thiên cười nói: “Ta nhớ ngươi vừa mới nói qua, nếu bọn họ rơi xuống, ngươi sẽ cao hứng muốn chết, đúng không?”
Nam nhân đội mũ lưỡi trai nghẹn họng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Con mẹ nó, ngươi muốn ném nồi cho ta đúng không? Mọi người mau bắt hắn lại, giao cho cảnh sát, tuyệt không thể để tên tội phạm giết người này chạy mất.”
Đám quần chúng kia lập tức ra tay với Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý.
Bành.
Hạ Thiên nhấc chân đạp bay những người kia, không kiên nhẫn nói: “Không xong đúng không? Dám giở trò hề này trước mặt ta, ngươi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt à?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai chỉ tay vào Hạ Thiên, lòng đầy căm phẫn: “Ta tận mắt nhìn thấy ngươi giết người, hơn nữa còn dám ra tay với nhân chứng chúng ta. Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”
“Giết người?” Hạ Thiên cười nói: “Ta giết ai chứ?”
Nam nhân đội mũ lưỡi trai giận quá hóa cười: “Ngươi coi chúng ta mù đúng không? Vừa rồi ngươi đạp tảng đá kia xuống, một nhà ba người kia tuyệt đối chết chắc, ngươi còn muốn ngụy biện…”
“A, vị soái ca này, cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu cả nhà chúng ta.” Lúc này, một cặp vợ chồng ôm một đứa bé nhỏ chạy đến, rối rít cảm ơn Hạ Thiên: “Nếu không nhờ ngươi, người nhà chúng ta đã chết chắc rồi.”
Mắt nam nhân đội mũ lưỡi trai như muốn lồi ra: “Không thể nào? Vừa rồi các ngươi rõ ràng đã rơi xuống cùng với tảng đá mà?”
“Tảng đá?” Nhiếp Tiểu Lý tiện tay chỉ vào ba tảng đá dựng thẳng: “Ngươi nói là ba tảng đá này sao?”
“Chẳng lẽ mắt của ta bị mù?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai có chút hoài nghi nhân sinh của mình.
Mặc dù Nhiếp Tiểu Lý không đoán được cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán được người nhất định là do Hạ Thiên cứu. Nhưng nàng cũng không nói gì thêm, chỉ nói với một nhà ba người kia: “Về sau, khi các ngươi ra ngoài du lịch, nhất định phải chú ý một chút, đừng leo lên những nơi nguy hiểm như thế này.”
“Chúng ta không có leo lên, là thúc thúc xấu này đẩy chúng ta lên.” Đứa bé trai ngược lại nhanh mồm nhanh miệng chỉ vào nam nhân đội mũ lưỡi trai, nói: “Khi còn dưới chân núi, hắn ta bị cháu tố cáo khạc nhổ khắp nơi, vì thế hắn ta cứ đi theo nhà cháu.”
“Đánh rắm.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai gấp lên, chỉ vào đứa bé trai mà mắng: “Nhóc mập kia, ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Nhiếp Tiểu Lý ngăn trước mặt đứa bé trai, lạnh lùng nhìn nam nhân đội mũ lưỡi trai: “Ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?”
“Ta, ta, mẹ nó có gì muốn nói cũng không nói với ngươi.” Nam nhân đội mũ lưỡi trai mắng Nhiếp Tiểu Lý: “Mẹ kiếp, xen vào việc của người khác, ngươi chờ đó cho ta. Việc này ta không để yên cho ngươi đâu.”
Nói xong, hắn ta quay người muốn bỏ đi.
“Ngươi cảm thấy ngươi đi được sao?” Nhiếp Tiểu Lý cản lại đường đi của hắn ta: “Ngươi đã phạm pháp, ngươi nên ở đây chờ cảnh sát đi.”
“Lão tử muốn đi, ngươi có thể ngăn được à?” Nam nhân đội mũ lưỡi trai cười lạnh, bóp quyền đánh tới Nhiếp Tiểu Lý.
Đáng tiếc, nắm đấm còn chưa chạm vào người Nhiếp Tiểu Lý, người hắn ta đã bay ra ngoài, ngã theo tư thế chó đớp cứt.
Lập tức, có quần chúng vây xem tiến lên ấn nam nhân đội mũ lưỡi trai xuống, còn có người kêu la:
“Ngươi dám lừa chúng ta.”
“Đúng đấy, thiếu chút nữa bắt chúng ta gánh tội danh giết người rồi.”
“Mấy tên bại hoại này giữ lại làm gì, cứ đánh chết cho xong.”
“…
“Các ngươi cũng chẳng phải người tốt lành gì, đừng có mà giả bộ.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn quét qua những người này, rồi gọi điện thoại, tiếp theo nàng nói với một nhà ba người kia: “Các ngươi giám sát hắn ta cho chặt chẽ, ta đã gọi điện thoại cho đồn công an phụ trách cảnh khu gần đây. Lát nữa, các người giao chuyện này cho cảnh sát xử lý là được.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Một nhà ba người hôm nay bị dọa không nhẹ, nhưng không muốn như vậy buông tha cho nam nhân đội mũ lưỡi trai. Nghe Nhiếp Tiểu Lý nói, bọn họ lại càng yên tâm hơn không ít.
“Lần này phải cảm ơn ngươi và chồng của ngươi.” Nữ nhân kia vô cùng cảm kích, cầm lấy tay Nhiếp Tiểu Lý, rốt rít cảm ơn.
“Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Hạ Thiên… Hả?” Nhiếp Tiểu Lý cười nhạt một tiếng, đang định rút hai tay về, đột nhiên nàng phát hiện không ổn.
Khí lực nữ nhân này thật lớn, giống như đôi xích sắt nắm chặt lấy hai tay của nàng.
“Các ngươi cũng không thể đi, người một nhà chúng ta còn chưa cảm ơn xong mà.” Nữ nhân kia cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng nhỡn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận