Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2175. Có tin ta ném ngươi xuống cho cá mập ăn không?

“Nhà họ Lạc?” Nữ nhân tóc ngắn gật đầu, lập tức cầm điện thoại bấm gọi điện thoại.
“Con mẹ nó ngươi đang giả vờ cái gì!” Nam nhân tóc dài muốn bật cười: “Đây là vùng biển quốc tế, cái điện thoại di động ghẻ của ngươi mà có tín hiệu cái rắm.”
Nữ nhân tóc ngắn nói: “Ông trùm giới đồ cổ Lạc Quyền Đông là cha của ngươi đúng không?”
Sắc mặt của hắn thay đổi.
Bíp…
Chỉ chốc lát sau đã gọi được, nữ nhân tóc ngắn nói chưa tới hai câu đã đưa điện thoại cho Lạc Ngọc Minh: “Điện thoại của cha ngươi.”
“Đánh rắm!” Nam nhân tóc dài khinh thường nhìn nữ nhân tóc ngắn: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin thủ đoạn nhỏ của ngươi sao, giở trò quỷ ở ngay trước mặt ta, mỹ nữ, ngươi thật là gan dạ.”
“Giở trò quỷ mẹ ngươi!” Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của một nam nhân trung niên, thở hổn hển: “Ta chính là lão tử của ngươi!”
Nam nhân tóc dài nghe thấy giọng nói này thì trong nháy mắt đã mơ màng, sững sờ nói: “Cha, thật sự là người?”
“Ta không có đứa con trai bẫy cha như ngươi.” Sự tức giận ngút trời của Lạc Quyền Đông xuyên qua điện thoại mà có thể cảm giác được: “Ngươi lập tức xin lỗi Triệu tiểu thư, nhớ kỹ phải quỳ xuống và dập đầu, nếu không thì ta và ngươi lập tức không có quan hệ cha con gì nữa, tiền trong nhà một đồng ngươi cũng đừng mong mà có.”
“Cha, người không nhầm chứ, vì một người ngoài, không ngờ lại bảo ta quỳ xuống?” Mặt mũi nam nhân tóc dài tràn đầy vẻ khó có thể tin: “Ta là con một của ngươi, người không sợ bị mẹ và bà nội mắng...”
“Vậy ngươi chờ chết ở ngoài đi.” Lạc Quyền Đông lười nhác nói nhảm, ngược lại nói ra: “Triệu tiểu thư, nếu như hắn chịu quỳ xuống nói xin lỗi, vậy thì xin hãy tha cho hắn một mạng. Nếu như không chịu, như vậy tùy cô xử trí.”
Nam nhân tóc dài không thể tin lỗ tai mình khi nghe thấy, đây hay là cha ruột hắn sao?
“Cho ngươi mười giây cân nhắc.” Nữ nhân tóc ngắn cúp điện thoại, thản nhiên nói một câu.
“Mỹ nữ, đừng quá mức.” Đang lúc nam nhân tóc dài lâm vào xoắn xuýt, cảm thấy có chút không thích hợp thì Thẩm Đại thiếu mang theo mấy người bạn đi tới: “Lạc thiếu là bạn của ta, hắn mạo phạm ngươi thì hãy cho ta mặt mũi, cho hắn nói lời xin lỗi thì việc này coi như xong.”
“Ta tại sao phải cho ngươi mặt mũi?” Giọng nói của nữ nhân tóc ngắn vẫn bình thản như cũ, lời nói lại sắc bén như đao: “Xem như ngay cả cha ngươi cũng không tư cách nói câu nói này.”
Trong nháy mắt Thẩm Đại thiếu trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Mỹ nữ, ngươi đừng tự cho là đúng. Thật sự thấy quen biết cha ta thì có thể giả bộ ở trước mặt ta?”
“Ta không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi.” Nữ nhân tóc ngắn thở dài, sau đó nói: “Nơi này cách đường ven biển cũng không xa, mấy người các ngươi dùng thuyền cứu nạn trở về đi. Chiếc thuyền này ta muốn.”
“Thật là không biết điều.” Thẩm Đại thiếu khó hiểu, nữ nhân này không phải là người bị bệnh thần kinh chứ: “Còn bảo ta ngồi thuyền cứu nạn trở về, ngươi có tin ta ném ngươi xuống cho cá mập ăn hay không?”
“Bịch!”
Vừa dứt lời, Thẩm Đại thiếu đã phát hiện mình đang bay, sau đó đâm đầu vào trong biển. Không bao lâu, những bạn bè xấu của hắn, bao gồm cả nhóm người mẫu uống rượu đang múa may quay cuồng, thậm chí tất cả người chèo thuyền trên thuyền, từng người một bị ném ra biển. Nữ nhân tóc ngắn thật sự không muốn làm cho bọn hắn chết đuối ở trong biển, nên ném xuống tất cả thuyền cứu nạn.
Sau khi ném tất cả mọi người trên thuyền ra biển, vẻ mặt của nữ nhân tóc ngắn bỗng dưng thay đổi, lộ ra diện mạo vốn có, đó là Triệu Vũ Cơ. Đại khái khoảng một tuần trước, nàng từ Y Tiểu Âm biết được Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi xuống đáy biển thám hiểm, lúc đầu nàng không để ý, mặc dù bây giờ tu vi Hạ Thiên không cao, nhưng dù gì cũng có Kim Đan kỳ, lại nói y thuật của hắn rất cao, cơ bản sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng sự việc phát triển có chút ngoài dự liệu của nàng, ngày mà Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi xuống biển, khí tức của hai người bọn hắn đã biến mất theo. Ban đầu, nàng còn không để ý, chờ qua hai ba ngày vẫn không cảm thấy khí tức của Hạ Thiên, nàng đã mơ hồ cảm thấy có hơi không được bình thường.
Cùng lúc đó, Dạ Ngọc Mị phát hiện Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy biến mất ở khu vực biển có sóng linh khí cực kỳ quỷ dị, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa đã gây ra sóng thần, cũng may Dạ Ngọc Mị tiện tay làm lắng xuống.
Triệu Vũ Cơ lập tức ra tay điều tra cái gọi là thám hiểm đáy biển lần này, sau đó tra được một tổ chức tên là Diệt Thần, biết bọn hắn thiết kế dẫn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đi xuống đáy biển từng bước một. Càng quan trọng hơn là, Triệu Vũ Cơ còn biết được có tu tiên giả có thể có tu vi Độ Kiếp kỳ để mắt tới Hạ Thiên, điều này có chút không ổn, dù sao bây giờ tu vi của hắn không cao, rất có thể thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này, Triệu Vũ Cơ và Dạ Ngọc Mị đều rất tức giận. Dạ Ngọc Mị trực tiếp tung người bay lượn trên mặt biển tìm kiếm khí tức của Hạ Thiên, mà Triệu Vũ Cơ muốn bình tĩnh một chút, nếu biết có nguy hiểm tìm ẩn tồn tại, nàng sẽ không khoa trương, thậm chí không sử dụng nửa điểm sức mạnh của nhà họ Triệu, mà là tùy tiện tìm một chiếc du thuyền ra biển, tiếp theo lấy chiếc du thuyền này làm trung tâm, dò xét bóng dáng Hạ Thiên ở bốn phía.
Ba ngày trước, đáy biển lại dâng trào qua một đợt linh khí, trong đó có một tia khí tức của Hạ Thiên, đáng tiếc là lóe lên rồi biến mất, lại tìm không thấy một chút dấu vết nào.
“Chồng và Ninh Nhụy Nhụy đi đâu chứ?”
Đột nhiên trong lòng Triệu Vũ Cơ run lên, kín đáo đề phòng: “Hả?”
Lúc này, trên mặt biển có một khí tức cường đại từ đằng xa tới gần trong nháy mắt, kéo theo tầng tầng sóng biển, mãnh liệt đánh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận