Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2304. Ngươi nói giết ai cơ?

"Tần Khí Tật, lá gan của ngươi càng ngày càng nhỏ." Ứng Văn Sơn không khỏi trào phúng lên:
“Không còn phong độ ‘hiếu chiến thành si’ của một chiến tướng trước đây nữa, một tên Hạ Thiên mà đã dọa ngươi thành bộ dáng này rồi à."
"Bởi vì ta đã mở mang cái gọi là thiên ngoại hữu thiên." Người đàn ông áo da cũng không có phản ứng trước phép khích tướng này, thản nhiên nói: "Trước đây ta chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, luôn cảm thấy mình vô địch thiên hạ, sau đó gặp phải một cao thủ chân chính, trong lúc cười nói hắn đã đánh ta tới mức không hề sức phản kháng. Chênh lệch thực lực giữa ta và hắn, chính là rãnh trời."
Ứng Văn Sơn đã có chút hứng thú: "Ngươi nói cao thủ đó là ai?"
"Hắn tên Nhiếp Tử Hùng." Khi người đàn ông áo da nói tới cái tên này, sắc mặt vô cùng trịnh trọng, "Ngươi đừng nghĩ mời chào hắn, bởi vì hắn là tồn tại như Tiên Nhân, không thể bị bất kì ai mời chào, hơn nữa ta cũng không biết hắn ở đâu."
"Thế thì đáng tiếc thật." Ứng Văn Sơn có chút tiếc nuối, thở dài nói.
Người đàn ông áo da còn có một câu chưa nói ra, ngày đó Hạ Thiên cũng cho hắn một cảm giác tương tự, giống như chỉ cần hắn có chút dị động thì tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn, không có tí khả năng sống nào. Đây mới là nguyên nhân thật sự mà hắn kiêng kỵ Hạ Thiên đến vậy, nhưng mà hắn cũng chưa nói với ai.
Cũng không lâu lắm, máy bay trở lại sân bay kinh đô, sau khi hai người bọn họ hạ cánh, liền thay một chiếc xe khá là điệu thấp, chạy tới một biệt thự ở vùng ngoại ô.
Lúc này, trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, có mấy trai gái tuổi tác khác nhau đang ở trong phòng khách, lẳng lặng chờ đợi Ứng Văn Sơn và Tần Khí Tật trở về.
"Mấy vị đều ở đây, vậy thì tốt." Sau khi Ứng Văn Sơn đi vào, lập tức đặt mông ngồi ở ghế chính, "Nhưng để bớt chút thời gian, trực tiếp bắt đầu thôi."
Trong đó có một cô gái trẻ tuổi mặc hán phục cách tân và váy dài ngọc lục bảo cười nói: "Ứng thiếu gia nóng lòng quá rồi đó, gọi bọn ta đến đây, cũng không nói chuyện gì, liền kêu bắt đầu, ngươi muốn bọn ta bắt đầu cái gì thế?"
"Tiểu tiện tì của Tô gia, nếu ngươi đã đến rồi, cần gì phải giả ngu nữa." Ngồi đối diện với cô gái váy dài chính là một bà lão tóc bạc da nhăn nheo, dường như nàng rất không ưa cô gái váy dài, lúc này không khỏi nổi đóa một câu.
Cô gái váy dài nhăn mày, liếc nhìn bà lão này một cái: "Ngươi mắng ai là tiểu tiện tì? Bà lão Tiền lớn tuổi rồi, chú ý bớt khẩu nghiệp chút, coi chừng gặp quả báo, không thì kẻ đầu xanh lại tiễn người đầu bạc."
"Ngươi nói cái gì!" Bà lão da nhăn nheo tay cầm gậy, chọc một gậy lên mặt đất: "Con tiện tì nhà ngươi nói lại lần nữa xem!"
Bên cạnh bà lão da nhăn nheo có một người đàn ông trẻ tướng tá anh tuấn, lúc này mở miệng nói: "Mọi người yên lặng một chút, để nghe thử Ứng thiếu gia nói gì đã."
Ngoài ra, còn có một người đàn ông trung niên khuôn mặt vô cảm, đang cúi người, đầu cũng hạ thấp xuống, dường như không có hứng thú với bất kì chuyện gì.
"Giữa các ngươi có ân oán gì, bản thiếu gia không có hứng thú." Ứng Văn Sơn mặt lạnh như tiền, ngữ khí cũng khá là âm trầm: "Nhưng mà tốt nhất là đừng làm hỏng chuyện lớn của bản thiếu gia, bằng không, tự gánh lấy hậu quả."
Không thể không nói, Ứng đại thiếu gia vẫn còn có chút sức uy hiếp, cô gái váy dài và bà lão đều im lặng.
"Được, nếu tất cả mọi người đã muốn làm chuyện lớn, vậy thì dễ bàn." Ứng Văn Sơn tiếp tục nói: "Ta đến quốc nội vốn dĩ là vì hai việc, một là tiếp nhận tất cả thế lực của Nam Thiên Môn, hai là lấy được bí phương phản lão hoàn đồng.”
“Hai việc này đều cần mọi người phối hợp, đặc biệt là việc thứ nhất, Ứng Hiểu Nguyệt đã bị ham muốn cá nhân làm cho tâm trí mê muội, đã không còn thích hợp làm phó môn chủ, dù sao ta cũng là con nối dõi của Ứng gia, nên phải dẹp loạn. Nhưng mà việc thứ nhất này, có thể làm sau khi hoàn thành việc thứ hai.”
“Các ngươi ngoài mặt nhất định phải toàn lực phối hợp với kế hoạch tiêu diệt đảo Sương Nguyệt của Ứng Hiểu Nguyệt, chỉ là sau khi đã lấy được bí phương, nhất định phải giao nó cho ta. Hiểu chưa?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên hiểu được, đây là tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ của Ứng gia, không hẹn mà cùng duy trì trầm mặc.
Người đàn ông áo da đảo mắt nhìn một vòng, mở miệng nói: "Ứng thiếu gia chính là con trai độc nhất của ông chủ Ứng, cũng là đệ tử mà Thiên Cung chi chủ coi trọng nhất, tốt nhất là các ngươi nên lựa chọn cẩn thận."
Lúc này, những người khác không khỏi cười ha ha nói lời khách sáo, đơn giản là nhất định ủng hộ Ứng Văn Sơn, vân vân và mây mây.
"Được rồi, cũng không trông cậy các ngươi thật sự toàn tâm toàn ý giúp ta, chỉ cần đến lúc đó đừng cho ta thêm phiền phức là được." Ứng Văn Sơn cũng không nghĩ những người này sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần tới lúc đó bọn họ đứng ngoài quan sát là đủ.
"Đúng, còn có việc thứ ba, đây là việc riêng tư của ta, các ngươi giúp cũng được không giúp cũng được." Trong đầu Ứng Văn Sơn bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, "Trước khi làm hai việc lớn kia, ta nghĩ để các ngươi ra tay, giúp ta giết một người."
Mọi người đều rùng mình, hiển nhiên cái gọi là việc riêng tư không quá quan trọng này mới thật sự là thử thách.
Cô gái váy dài che môi cười khẽ: "Bọn ta thành thạo giết người nhất, không biết Ứng thiếu gia muốn giết ai thế?"
"Người này tên là Hạ Thiên." Ứng Văn Sơn thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên từ đầu tới cuối trầm mặc ít nói, cúi cái lưng còng đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra một đạo tinh quang, phát ra giọng nói khàn khàn như thể là đến từ địa ngục: "Ngươi nói, giết ai cơ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận