Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1852. Không có gì đẹp cả

“Vậy, Hạ thần y, dù thế nào đi nữa, ta cũng rất cảm tạ anh, nếu anh có việc gì cần ta làm, ta sẽ cố gắng hết sức.” Hứa Như lại nói.
“Vậy, Hạ Thiên, thực ra Hứa Như là một hoạ sĩ rất nổi tiếng, nàng ấy vẽ tranh về cơ thể người rất giỏi…” Tô Tiểu Xán cũng ở bên cạnh nói.
“Này, khoan đã, bức tranh cơ thể ngươi vẽ có mặc quần áo hay không?” Hạ Thiên chợt nhớ ra một vấn đề.
“Thực ra là có, nhưng không mặc quần áo thì nhiều hơn.” Hứa Như giật mình, sau đó trả lời thành thật.
“Ồ, vậy ngươi vẽ ngoại hình của một người thật, hay cố tình vẽ cơ thể người nào đó?” Hạ Thiên lại hỏi, rõ ràng hiện giờ hắn đang nghĩ đến tranh vẽ chân dung của Thạch Thuần.
Chà, bức tranh chân dung của Thạch Thuần thực sự rất đẹp, nhưng không may, dáng người của Thạch Thuần lại không đẹp cho lắm.
“Chuyện đó …” Hứa Như ngẩn ngơ: “Thật ra có người bảo ta vẽ không cần thật như vậy, nhưng ta có thể có tiếng tăm như bây giờ, không có hàng giả cũng là một trong những lý do cơ bản.”
“Ồ, ta tưởng các ngươi thích vẽ đồ giả.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút: “Mà này, bây giờ ta chán quá, ngươi có tranh nào xem không?”
“Thứ đó tất nhiên có, Hạ thần y, ngươi đi theo ta.” Hứa Như nói ngay.
Dưới sự dẫn đầu của Hứa Như, Hạ Thiên đã đến lầu ba của biệt thự, mà đây là xưởng vẽ của Hứa Như, trong phòng vẽ có rất nhiều chân dung cơ thể người, như Hứa Như đã nói trước đó, hầu hết đều không có quần áo, vả lại đa số là phụ nữ.
“Bức đó không đẹp... bức này cũng không đẹp... dáng người kia quá tệ… dáng người đấy khá ổn, nhìn xấu quá đi mất…” Hạ Thiên nhanh chóng đưa ra đánh giá về bức chân dung ở đây, cuối cùng quay lại nhìn Hứa Như có phần khó hiểu: “Sao ngươi chuyên môn vẽ những nữ nhân xấu xí vậy?”
“Chuyện kia …” Hứa Như cảm thấy không nói nên lời: “À, Hạ thần y, thực ra hầu hết những người này đều khá nổi tiếng, có người là minh tinh, có người là người mẫu, còn có người là vận động viên, có thể họ không phù hợp với thẩm mỹ của anh.”
Ngừng một chút, Hứa Như lại nói: “Ngoài ra, vì là chân dung cơ thể người nên mọi người ở đây đều tự nguyện nhờ ta vẽ, có người còn đẹp hơn nhưng chưa chắc đã sẵn lòng để ta vẽ chân dung kiểu này.”
“Ồ, phải nhỉ, ta chắc chắn sẽ không để vợ ta sẽ chân dung kiểu đó.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Không có gì đẹp cả, ta sẽ xuống chơi với vợ Y Y.”
Hạ Thiên nói xong liền quay người đi xuống lầu, để lại Hứa Như ngẩn người.
“Hứa Như, đừng bận tâm, Hạ Thiên là như vậy đó.” Tô Tiểu Xán đương nhiên cũng ở đó, hiện tại bắt đầu an ủi Hứa Như: “Không phải những người ngươi vẽ không được ưa nhìn, chỉ là ánh mắt của Hạ Thiên quả thật quá cao, hắn có câu nói nổi tiếng là người không phải vợ hắn thì đều là người xấu.”
“Ý của ngươi là, theo ý kiến của hắn, những người không đẹp như Y Tiểu Âm đều gọi là người xấu?” Hứa Như dở khóc dở cười.
“Ừ, chính là ý đó đấy.” Tô Tiểu Xán không giải thích Hạ Thiên còn có nhiều vợ.
“Chà, Hạ thần y này đúng là có tầm nhìn rất cao.” Hứa Như không khỏi lắc đầu: “Nhưng cũng không có gì lạ, có được một đại mỹ nhân như Y Tiên thì tầm nhìn cao một chút cũng là chuyện bình thường.”
Ngừng một chút, Hứa Như lại không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Xán, sao ngươi quen được hắn thế?”
“Ta quen biết hắn nhiều năm rồi, năm đó hắn đã cứu ta mấy lần, nếu không nhờ có hắn, hiện tại ta là một phế nhân.” Biểu hiện của Tô Tiểu Xán trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Hứa Như, hắn đã nhiều năm không ra xuất hiện, nên ngươi cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng Hạ Thiên là một người cường đại hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, cho nên dù thế nào, ngươi cũng đừng bao giờ đắc tội với hắn.”
“Hắn không phải là bạn của ngươi sao?” Hứa Như ngẩn ngơ.
“Hứa Như, ta không đủ tư cách làm bạn với hắn.” Tô Tiểu Xán lắc đầu: “Vả lại, thực ra hắn cũng không có bạn bè, hắn vừa nói hắn đến đây chỉ vì Bối Bối bảo hắn đến.”
“Bối Bối? Em gái của ngươi, Tô Bối Bối sao?” Hứa Như có chút tò mò: “Hắn quen rất thân với em gái của ngươi sao?”
“Họ còn hơn cả quen thân.” Tô Tiểu Xán có chút bất lực: “Không có gì ngạc nhiên, Hạ Thiên sắp thành em rể của ta rồi, em gái cưng của ta bây giờ xinh đến không tưởng nổi, đã hơn mười năm cãi nhau ầm ĩ với hắn, bây giờ ước chừng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.”
“Gì cơ?” Hứa Như băn khoăn một lúc: “Nhưng Hạ thần y không phải đã ở bên Y Tiên tiểu thư…”
“Hứa Như, những chuyện về Hạ Thiên một lời khó nói hết, ta cũng không biết quá nhiều chuyện, tóm lại, Y Tiểu Âm không phải là người duy nhất bên cạnh hắn.” Tô Tiểu Xán lắc đầu: “Chi tiết cụ thể ngươi đừng hỏi quá nhiều, chỉ cần biết đại khái là được.”
“Được thôi… Vậy, khoan đã, không đúng, ngươi nói ngươi quen hắn hơn mười năm rồi, nhưng trông hắn bây giờ mới hai mươi tuổi mà?” Hứa Như lại nhớ ra một chuyện khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận