Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1949. Đi điều tra

“Ồ, ngươi đây không phải là nôn nghén, mà là ăn đồ hư.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Trước đó các ngươi ăn đồ nướng... Ừ, hai giờ trước, nàng còn ăn thứ gì không?”
“Hai giờ trước, hình như không ăn cái gì.” Cổ Tình bắt đầu suy tư, sau đó nhìn Cốc Vũ: “Lúc đó, hình như chúng ta...”
“À, cũng đúng, hai giờ trước các ngươi đang ở đây, chắc không ăn cái gì giữa lúc đó...” Hạ Thiên lẩm bẩm: “Đúng rồi, ngươi có uống nước gì không?”
“Uống nước? Đã uống, là nước khoáng miễn phí khách sạn tặng, chẳng lẽ nước đó có vấn đề?” Cổ Tình suy nghĩ, lúc đó nàng cảm thấy rất khát, thuận tay uống nước đặt ở bên giường, lúc đó không cảm thấy có vấn đề, sao bây giờ mới bắt đầu xảy ra chuyện chứ?
“Cổ Tình, có phải là có người muốn hại ngươi hay không?” Cốc Vũ lập tức khẩn trương: “Được rồi, không nói những việc ấy nữa, chúng ta vẫn nên nhanh đi bệnh viện, kiểm tra ngươi kỹ hơn một chút.”
“Nếu cần phải đi bệnh viện, thì phải rời khỏi đảo, chỗ đó vẫn rất xa, thật ra nghe nói trên cái đảo này có bệnh viện, nhưng bệnh viện rất nhỏ, không xem bệnh nặng được.” Cổ Tình có chút do dự, rõ ràng nàng không muốn rời khỏi, hơn nữa bây giờ nàng cảm thấy rất khỏe, không có không thoải mái cái gì.
“Cổ Tình tỷ ngươi không cần đi bệnh viện, anh rể của ta là thần y, trên thế giới này không có bác sĩ nào tốt hơn hắn, ngươi có vấn đề gì cũng có thể để cho anh rể giải quyết giúp ngươi.” Thạch Thuần đi tới, ở bên cạnh nhanh chóng nói.
Không đợi Cổ Tình nói, Thạch Thuần lại nhìn về phía Hạ Thiên: “Anh rể, anh rể, bây giờ Cổ Tình tỷ không sao chứ?”
“Không chết được.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Nhưng còn có chút vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề nhỏ gì?” Thạch Thuần có chút buồn bực: “Sao anh rể ngươi làm gì mà không chữa khỏi cho nàng ấy chứ? Không phải ngươi còn nghĩ nhắc tới điều kiện gì với Cổ Tình tỷ chứ?”
“Thuần Thuần ngươi lại muốn ăn đòn, làm sao ta có thể ra điều kiện với nàng ấy, nàng ấy không đủ tư cách làm vợ cho ta, hơn nữa nhìn nàng ấy cũng không có tiền bạc gì.” Hạ Thiên có chút không cao hứng: “Nhưng mà cơ thể của nàng ấy có điểm kỳ quái, ta muốn biết rõ ràng đến cùng trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Cổ Tình ngẩn ngơ, câu đó nghe có hơi kỳ quái, cái gì gọi là nàng không đủ tư cách làm vợ của hắn? Hơn nữa đây chỉ là chữa bệnh mà thôi, có quan hệ gì với việc làm vợ của hắn?
Nhưng, nghĩ đến Hạ Thiên vừa mới giúp nàng, Cổ Tình thật sự không tính toán việc này, nàng nhìn hắn, giọng vẫn rất khách khí: “Hạ thần y, cơ thể của ta còn có vấn đề gì?”
“Đầu tiên ta bắt mạch cho ngươi đã.” Hạ Thiên quyết định kiểm tra cẩn thận một chút, nói xong thì trực tiếp dùng hai ngón tay nắm cổ tay Cổ Tình, mà vẻn vẹn ba giây sau đó, hắn đã thu tay lại.
“Hình như có chút không thích hợp.” Hạ Thiên lại lầm bầm lầu bầu.
“Anh rể, đến cuối cùng là bị làm sao?” Thạch Thuần ở bên cạnh có chút mơ màng, sao bây giờ bộ dáng của anh rễ nhìn trông có vẻ rất nghiêm túc? Chẳng lẽ Cổ Tình có vấn đề rất nghiêm trọng sao?
“Hạ thần y, chính là chai nước này, ta uống một nửa, nhưng ta nhớ lúc ta uống, chai nước ấy còn chưa mở, là ta mở ra, theo lý thuyết, chắc không có người động tay động chân.” Cổ Tình đưa một bình nước khoáng bên đầu giường cho Hạ Thiên, đồng thời nhớ lại tình huống lúc đó.
“Thần tuyền?” Thạch Thuần bu lại: “A, nhãn hiệu chai nước suối này rất nổi danh, ta nhớ ta cũng từng uống, hương vị không tệ lắm.”
“Phải không?” Thế mà Hạ Thiên cứ uống một ngụm như vậy, sau đó phun ra: “Thuần Thuần ngươi quả nhiên là một tiểu lừa gạt, thứ kia uống chẳng ngon chút nào.”
“Vậy thì, Hạ thần y, nước này có vấn đề gì không?” Cổ Tình có chút thấp thỏm hỏi.
Hạ Thiên không nói gì, quét quanh căn phòng, sau đó nhìn thấy còn có một bình thần tuyền, mà lại còn chưa mở ra, đã đi tới, mở ra uống một ngụm, sau đó lại phun ra.
“Hai bình nước này giống nhau.” Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó đột nhiên biến mất từ trong căn phòng.
Cổ Tình và Cốc Vũ ngẩn ngơ, sau đó đều nhìn về phía Thạch Thuần, hiển nhiên muốn biết Hạ Thiên đi nơi nào.
“À, anh rể sẽ trở về ngay lập tức.” Thạch Thuần giải thích.
Hạ Thiên trở lại rất nhanh, không đến một phút, hắn đã quay lại căn phòng, mà Cổ Tình và Cốc Vũ vẫn không có nhìn thấy cuối cùng hắn lại xuất hiện thế nào, hiện giờ, sắc mặt hai người có chút không thích hợp.
Dù sao, điều ấy khá là quái dị.
“Anh rể ngươi đi đâu vậy?” Thạch Thuần có chút hiếu kỳ hỏi.
“À, đều thử nơi đặt Thần Tuyền trong khách sạn này một chút, phát hiện nước đều giống nhau.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Vậy thì, đúng là nước uống không có vấn đề?” Thạch Thuần hỏi.
“Thuần Thuần ngươi thật ngốc, đương nhiên là có vấn đề.” Hạ Thiên lại có biểu hiện nhìn đồ ngốc.
“Sao ta lại kém thông minh rồi? Rõ ràng những người khác trong khách sạn đều tốt, chẳng lẽ bọn hắn đều không uống nước sao?” Thạch Thuần bĩu môi, có chút không phục.
“Đây là một loại nước chỉ có rất ít người uống mới có thể xảy ra vấn đề.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ừ, ta bảo Bé Ngoan điều tra thêm cái công ty dỏm kia, khẳng định có vấn đề.”
Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Bé Ngoan, sau đó lại lấy ngân châm, tiện tay châm thêm mấy lần trên người Cổ Tình.
“Tốt rồi, bây giờ cơ thể ngươi không có vấn đề, nhưng, ngươi tốt nhất là không nên uống cái loại nước Thần Tuyền nọ.” Hạ Thiên nói mấy câu như vậy với Cổ Tình, sau đó đã biến mất.
“Anh rể ngươi chờ ta một chút.” Thạch Thuần cũng đột nhiên biến mất.
Mặt mũi của Cổ Tình và Cốc Vũ lập tức trắng bệch, đây, cái này chẳng lẽ là gặp quỷ?
“Cổ Tình, ta, ta nghĩ chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi đây?” Cốc Vũ đề nghị.
“Được, chúng ta đi thôi.” Lần này, Cổ Tình cũng cảm thấy nên rời khỏi.
Bên này Cổ Tình và Cốc vũ chuẩn bị rời đi, thì Hạ Thiên lại đi vào một khách sạn khác, à, đương nhiên là đi vào từ cửa, mà hắn đi vào mỗi căn phòng đều là nhìn thấy nước khoáng, nếu như là Thần Tuyền kia không có mở chai ra, đều uống một ngụm thử xem.
Mà những thứ kia ở trong phòng, không ít người ở bên trong, chỉ là, trên cơ bản, từ đầu đến cuối đều không có người chú ý tới sự xuất hiện của Hạ Thiên, người duy nhất biết hắn ra vào qua những căn phòng này, thật ra chỉ có Thạch Thuần.
“Anh rể cuối cùng ngươi đang làm gì...” Sau khi nhảy vào một căn phòng, Thạch Thuần nhịn không được hỏi, nhưng một giây sau, Thạch Thuần phát hiện gian phòng đó không thích hợp, đã vội vàng la một câu: “A, anh rể ngươi đừng vội đi, ở đây giống như có người bị bắt cóc!”
Hạ Thiên vừa mới phun ra một ngụm nước, sau đó quay đầu nhìn một chút, đã phát hiện, hình như ở đây thật sự không thích hợp, có một nam nhân bị người ta trói nằm trên giường, đây có phải là bắt cóc hay không, ngược lại còn chưa có thể xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận