Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3668: Anh hùng chỉ trân quý mỹ nhân mình cứu

“Linh nữ mà chúng ta chuẩn bị, đẹp thì đẹp đấy nhưng có đủ lực hấp dẫn đối với Hạ Thiên hay không? Dù sao hắn cũng có không ít nữ nhân xinh đẹp.”
Hoa Phùng Quân vẫn còn lo lắng, cẩn thận suy nghĩ: “Theo ta thấy, hắn ta chỉ mới là Kim Đan Kỳ, hắn nên chờ mong tu vi được tấn cấp mới đúng chứ.”
“Hoa Phùng Quân ngươi uổng cũng là nam nhân, nhưng lại có suy nghĩ này.” Nữ nhân váy đỏ nhịn không được cười nhạo: “Nam nhân rất háo sắc, hơn nữa vĩnh vô chi cảnh, có bao nhiêu mỹ nữ cũng không đủ, chỉ ước gì tất cả mỹ nữ trên đời này đều thuộc về mình, một người cũng chê ít.”
Chu công tử gật đầu tán đồng: “Không sai, Hạ Thiên háo sắc cũng nổi tiếng như y thuật của hắn. Huống chi, người mà chúng ta chuẩn bị đích thật xứng với danh hào tuyệt thế mỹ nữ. Ta không tin hắn không động tâm.”
“Đồ mà dễ có được, nam nhân bình thường sẽ không trân quý.”
Gương mặt nữ nhân váy đỏ hiện lên vẻ trào phúng, ánh mắt chậm rãi nhìn Chu công tử.
“Không sai.” Chu công tử tiếp lời nữ nhân váy đỏ: “Anh hùng trân ái nhất chính là mỹ nhân như thế nào? Đáp án rất đơn giản, đó chính là mỹ nhân do chính mình cứu ra.”
“Ta hiểu rồi.” Hoa Phùng Quân vuốt râu mỉm cười: “Khó trách ngươi lại sắp xếp như thế. Đáng tiếc linh nữ mà chúng ta tìm được, dùng nàng ta mười năm, bồi dưỡng tốn hai mươi năm, tâm huyết trước sau ba mươi năm, lại đi tiện nghi cho tên tiểu tử Hạ Thiên kia, ta không cam lòng chút nào.”
Chu công tử ngược lại quyết tâm: “Không hạ trọng bảo làm sao bắt được chân long? Chỉ cần có thể ôm lấy Hạ Thiên, tâm huyết chúng ta sẽ không uổng phí, thậm chí khả năng còn thu hoạch được nhiều thứ tốt hơn. Tốt nhất là có thể khám phá tất cả bí mật trên người hắn. Đến lúc đó, chúng ta chính là chúa tể duy nhất trên thế giới này.”
Nữ nhân váy đỏ lạnh giọng nói: “Hạ Thiên người mang trọng bảo nhưng lại không biết lợi dụng, đúng là phung phí của trời. Chúng ta không được làm trái thiên đạo.”
Hoa Phùng Quân không nói thêm câu nào, chỉ nhắc nhở: “Thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta nên chuẩn bị một chút.”
“Huyền Thi giáo chủ.” Chu công tử nhìn nữ nhân váy đỏ: “Có thể lừa được Hạ Thiên hay không còn phải xem ở ngươi.”
“Thời gian không còn.” Nữ nhân váy đỏ chậm rãi đứng dậy, nói với Chu công tử: “Ngươi tốt nhất đừng nên giở trò. Nếu ngươi dám động vào đồ của ta, đừng trách bổn tọa trở mặt.”
Chu công tử thành khẩn nói: “Không thiếu chỗ tốt của ngươi đâu. Chu mỗ chưa từng nuốt lời.”
“Tốt nhất nên như thế.” Nữ nhân váy đỏ đứng dậy rời đi.
Hoa Phùng Quân đưa mắt nhìn nữ nhân váy đỏ rời đi, một lúc lâu sau mới nói: “Nữ nhân này không thể lưu lại. Nếu không, chúng ta nhất định sẽ bị Lục Ma Đài nắm đầu.”
“Yên tâm đi, Hạ Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta đâu.” Chu công tử nhếch miệng cười lạnh: “Không chết một cường giả đứng đằng sau, cái bẫy này làm sao có thể tin được chứ?”
Hoa Phùng Quân cười nói: “Ừm, vậy để ta đi chuẩn bị một chút.”
“Nhờ hết vào Quân huynh.” Chu công tử gật đầu.

Lúc này, Hạ Thiên, Lam Y Nhân và Khổng Thủy Hương đang chạy trên cầu thang xuống dưới đáy.
“Các ngươi là ai?”
Một cánh cửa dựng thẳng ở dưới đáy, hai thủ vệ phụ trách cảnh giới phát hiện ba người Hạ Thiên, lập tức lên tiếng quát bảo ngưng lại.
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên lười nói nhảm với những loại người râu ria như thế. Hắn tiện tay đánh gục cả hai.
Điều ngoài ý muốn chính là, sau khi hai người kia bị đánh hôn mê, đằng sau cánh cửa vang lên tiếng chuông cảnh giới.
“Ông xã, chàng quá lỗ mãng rồi.” Giọng nói của Lam Y Nhân cũng không có ý gì trách cứ, chỉ trêu chọc: “Tiếp theo, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi.”
Hạ Thiên lơ đễnh nói: “Toàn mấy thứ cá thối tôm nát, có thể gây ra phiền phức gì chứ.”
Nói xong, hắn một cước đạp tới, đạp cánh cửa nhìn có vẻ rất nặng nề sập xuống.
Cùng lúc đó, mấy luồng hàn quang từ phía đối diện kích xạ đến.
“Đồ con rệp.” Hạ Thiên nhếch miệng, lại tiện tay đánh bay mấy luồng hàn quang, sau đó thân ảnh như quỷ mị vọt đến.
Một giây sau, Hạ Thiên đã trở về.
Tiếp theo, trong không khí vang lên tiếng nổ, rất nhanh đã có âm thanh huyên náo, thi thể côn trùng giống như mưa rơi xuống cùng một chỗ.
“Buồn nôn quá.” Lam Y Nhân đã nhìn qua loại côn trùng này nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Khổng Thủy Hương chậm rãi bước vào trong sân, nói khẽ: “Hạ tiên sinh, Lam tiểu thư, bên này có…”
Mới nói được một nửa, nàng đột nhiên ngừng lại.
Không phải âm thanh mất đi do che miệng, mà giống như âm thanh bị nơi này xóa đi.
“Sao?” Lam Y Nhân cảm nhận một chút, đúng là không còn khí tức của Khổng Thủy Hương, không khỏi nhìn Hạ Thiên: “Ông xã, nàng ấy làm sao…”
Hạ Thiên cũng không có biểu hiện gì quá lớn: “Có chút kỳ lạ, nhưng vợ Tiểu Y Y, nàng không cần lo lắng, nàng ấy không có chuyện gì đâu.”
“Thế thì lại càng có vấn đề.” Lam Y Nhân cũng không phải người ngu ngốc, rất nhanh nghĩ đến một số việc: “Cứ như vậy, chúng ta không thể tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn. Tình huống này nhìn rất giống một cạm bẫy giăng sẵn cho chúng ta.”
“Không cần rất giống đâu mà sự thật là như vậy.” Hạ Thiên nói.
Lam Y Nhân cười nhạt, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Vậy tại sao chàng còn nhảy vào?”
“Ta chỉ sợ cái bẫy này không có ý nghĩa.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Xem ra chàng đã thật sự nhận định dưới đáy có mỹ nhân tuyệt thế đang chờ chàng.” Lam Y Nhân mỉm cười lắc đầu: “Nếu chàng đã cao hứng như vậy, chúng ta qua đó xem một chút.”
Hạ Thiên ôm eo Lam Y Nhân, chậm rãi bước về phía Khổng Thủy Hương đã biến mất.
Vừa mới bước vào, phía đối diện lập tức có một luồng gió mát như có như không thổi tới.
Nếu là người bình thường, hơn phân nửa rất khó phát hiện được.
Cho dù có nhận ra, cũng sẽ không để trong lòng. Dù sao nơi này là dưới lòng đất, khí hậu oi bức, có hệ thống điều hòa không khí cũng rất bình thường.
“…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận