Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2267. Truyền thuyết về âm Hậu

" Nha đầu Thanh Thanh, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ." Hạ Thiên phải than thở với trí thông minh của đồ đệ này, cơ hồ là cùng một trình độ với muội muội chân dài kia:"Nghĩa là mới nãy ngươi bị người đàn bà kia bịp rồi."
"Sư phụ, ngươi biết ta ngốc rồi, nói rõ một chút đi mà." Triệu Thanh Thanh không hề ngại ngùng bắt đầu làm nũng với Hạ Thiên.
Hứa Kiều Na cảm thấy không nhìn nổi, trực tiếp bịt kín hai mắt của mình.
"Không có gì để giải thích hết, ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra thì cùng tới xem một chút sẽ biết." Hạ Thiên cười hì hì nói, ngay sau đó ôm Triệu Thanh Thanh trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đầu tiên Hứa Kiều Na lộ ra biểu tình khiếp sợ, qua mấy phút đồng hồ sau, nụ cười dần dần biến mất, trong mắt lóe lên những tia sáng khó hiểu.
......
Trời tối.
Kinh Giao, trên nóc một căn biệt thự nào đó.
Lúc này trong phòng khách đèn đuốc sáng choang, có ba người ngồi trên ghế sa lon, dường như đang đợi cái gì đó, không khí cũng khá là yên tĩnh.
Trong đó có hai người cũng coi như là gương mặt thân quen, một người là Lục Thắng
Lương, một người khác là Vạn lão đầu của Vạn Cổ hội.
Người đàn ông trung niên còn lại đang ngôi hiêng ngang ghế sa lon, có gương mặt vuông, từ hai bên tóc mai xuống tới cằm phủ kín râu dài khoảng một tấc, cả người lộ vẻ vừa cứng cỏi vừa sắc bén.
Một lát sau, ba người vẫn duy trì sự yên lặng.
"Mấy giờ rồi, tại sao hội trưởng Trương vẫn chưa trở lại?" Lục Thắng Lương là người đầu tiên không giữ bổi bình tĩnh, nhíu chặt mày, không khỏi lo lắng hỏi.
"Vẫn chưa tới mười giờ." Vạn lão đầu không trả lời, chẳng qua chỉ cười nhạt, ung dung nói:"Yên tâm đi, chiêu Vạn Cổ Quần Phệ chưa ai có thể ngăn cản nổi, cho dù không giết được Hạ Thiên, an toàn rút lui cũng không có vấn đề gì."
"Trong lòng ta vẫn hơi lo lắng." Lục Thắng Lương quả thật trông rất khẩn trương, không khỏi sầu lo nói: ‘Tự dưng các người đi trêu chọc Hạ Thiên làm gì?"
"Cái gì gọi là tự dưng đi trêu chọc?" Lão giả họ Vạn bất mãn trợn mắt nhìn Lục Thắng Lương,"Là hắn chặt đứt đường làm ăn của chúng ta trước. Chúng ta bày tỏ thiện ý cũng rõ ràng lắm rồi, hắn chẳng những coi như không thấy, còn nói ra những lời nhục nhã tiểu thư của chúng ta, quả thực đáng chết!"
Lục Thắng Lương liều mạng lắc đầu:"Các ngươi không biết sự lợi hại của Hạ Thiên đâu, dù sao ta cũng không dám đối mặt với hắn nữa, nếu như chờ thêm nửa giờ, hội trưởng Trương vẫn chưa về, các ngươi cũng đừng trách ta rút lui trước."
"Ngươi đúng là bị Hạ Thiên dọa cho vỡ mật rồi!" Vạn lão đầu không khỏi khinh bỉ mắng:" Sáu bảy mươi năm trước âm Hậu đánh khắp Thần Châu vô địch thủ, lập nên âm Y Môn cũng coi như là tổ chức hùng mạnh một phương, tại sao lại có loại đời sau nhát như chuột như ngươi."
"Ta đã không còn là người của âm Y Môn nữa." Lục Thắng Lương không phục phản bác:"Còn nữa, Vạn lão đầu ngươi bớt làm bộ làm tịch đi, ngươi còn chưa tới sáu mươi tuổi, đừng nói tới chuyện âm Hậu năm đó, khi đó ngay cả nòng nọc ngươi cũng chưa phải!"
Vạn lão đầu hừ lạnh:"Cha ta từng may mắn gặp gỡ âm Hậu, cũng từng may mắn được nghe ngài ấy dạy bảo, nhờ đó mà thoát khỏi cơn u mê, thành đại cổ sư trong tộc."
"Có gì đặc biệt đâu!" Lục Thắng Lương không khỏi khịt mũi khinh thường,"Đám cổ sư các ngươi, năm đó bị âm Hậu của chúng ta một mình đánh cho tan tác, phải trốn vào sâu trong núi. Qua năm sáu chục năm mới dám thò đầu ra, còn có mặt mũi khoác lác với ta."
"Ngươi muốn chết đúng không!" Vạn lão đầu thấy Lục Thắng Lương không nể mặt, trực tiếp nói toạc lịch sử nhục nhã của tộc cổ sư bọn họ ra, không khỏi giận đến tím mặt.
Lục Thắng Lương cũng không sợ lão đầu này, lấy ra chín cái kim:"Tới đi, xem ai chết trước!"
"Đủ rồi." Người đàn ông trung niên mặt vuông kia lúc này mới mở miệng, giọng nói chậm rãi mà âm trầm, vô cùng uy nghiêm.
Vạn lão đầu do dự một chút, cuối cùng vẫn ráng đè cơn giận xuống:"Ta nể mặt Lạc tiên sinh, không tính toán với ngươi."
"Hừ, ta mới lười chấp ngươi ấy." Lục Thắng Lương cũng đang tức nghẹn họng mà không có chỗ trút, chỉ đành bồi thêm một câu nữa:"Hạ Thiên cũng không yếu hơn âm Hậu đâu, Vạn lão đầu, coi chừng lần này bị diệt tộc đấy!"
Cơn tức Vạn lão đầu bốc lên lần nữa:"Ngươi nói cái gì!"
"Lời ta nói..., không nghe thấy sao?" Người đàn ông mặt vuông khẽ hé mắt, nhất thời sát khí bốn phía, ép Lục Thắng Lương tới thở không ra hơi, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên nhắm mắt lại lần nữa, giống như là đang nghỉ ngơi tĩnh tâm. Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Một lúc sau, người đàn ông mặt vuông đột nhiên mở hai mắt, trầm giọng nói:"Cô ấy về rồi."
Trong phòng khách trống không bỗng nhiên hiện ra một vòng tròn màu đen, tiếp đó như có vô số sâu màu đen từ trong vòng tròn tuôn ra ngoài, xếp thành mấy hình trụ cao thấp không đồng nhất.
"Rào rào!"
Sau một tiếng vang nhỏ, bầy trùng tản đi, lộ ra thân hình ba người. Chính là hội trưởng Trương Mục Hạ của Vạn Cổ hội, còn có Triệu viện trưởng và Lạc Ngọc Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận