Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3652: Thu một nửa tài sản đã là nể mặt lắm rồi

“Các ngươi ai cũng không được phép nhúc nhích.”
Một nữ nhân trung niên cằm nhọn cùng với một số bảo tiêu khí thế hung hăng xông vào, đưa tay chỉ Hạ Thiên: “Bắt hắn lại cho ta.”
Nam Cung Uyên nhìn thấy nữ nhân trung niên xông vào, không khỏi sửng sốt.
Nữ nhân này tên Từ Tú Nguyệt, là mẹ của hắn ta, nhưng không phải mẹ ruột. Sau khi cha của hắn ta ly hôn thì tái giá, là người của Từ gia.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân đó cũng đã kéo dài hai mươi năm. Bà ta đã sớm thành nữ chủ nhân thực tế của Nam Cung gia.
Điều khiến cho Nam Cung Uyên cảm thấy ngoài ý muốn chính là vì sao bà ta lại đến vào lúc này.
Sau khi cha của hắn ta trúng độc, mấy năm trước bà ta còn thỉnh thoảng đến chăm sóc một chút. Về sau, bà ta phát hiện đám sương mù màu xanh kia có tính truyền nhiễm, bà ta đã không còn đến nữa.
Hạ Thiên nhìn thấy nữ nhân này, há miệng hỏi: “Người quái dị kia, ngươi là ai?”
“Cái gì? Ngươi gọi ta là gì?” Từ Tú Nguyệt ngẩn người, giận tím mặt: “Ngươi nói ai là người quái dị chứ, đồ mất dạy.”
“Mẹ, mẹ muốn làm gì?” Nam Cung Uyên cau mày, giải thích: “Hắn là Hạ Thiên Hạ thần y, là con cố ý mời đến chữa bệnh cho cha.”
“Hắn? Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, cái gì là thần y chứ?” Từ Tú Nguyệt khinh thường mắng: “Ngươi mau biến ra khỏi Nam Cung gia cho ta, đừng hòng lừa gạt nửa phân tiền của nhà chúng ta.”
Nam Cung Uyên nghe xong, không khỏi giật mình, sợ chọc giận Hạ Thiên. Hắn ta biết Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại.
“Mẹ, mẹ hãy xin lỗi Hạ tiên sinh ngay lập tức.” Ánh mắt Nam Cung Uyên sắc bén trừng Từ Tú Nguyệt: “Mẹ có biết lời nói vừa rồi của mẹ sẽ tạo thành hiệu quả nghiêm trọng đến cỡ nào hay không?”
Từ Tú Nguyệt khinh thường nói: “Phì, hậu quả rắm chó gì. Nam Cung Uyên, ta nói cho ngươi biết, Nam Cung gia còn chưa đến phiên ngươi lên tiếng. Lão gia tử đã gọi điện thoại cho ta, ngươi quả thật không biết lễ phép. Ngươi muốn tạo phản sao?”
“Chuyện của gia gia, về sau con sẽ giải thích cặn kẽ với mẹ.” Bây giờ Nam Cung Uyên chỉ hy vọng đừng mạo phạm đến Hạ Thiên: “Con muốn đưa Hạ tiên sinh ra về.”
“Ta nói rồi, các ngươi ai cũng đừng hòng được đi.” Từ Tú Nguyệt ngang tàng quát lớn: “Tùy ý mời đến một đám a miêu a cẩu thì nói là thần y, còn bảo hắn chữa bệnh cho cha ngươi. Nếu chẳng may hắn mưu đồ làm loạn, hại chết cha ngươi thì làm sao bây giờ? Nhìn cái kiểu tặc mi thử nhãn của hắn, cũng chẳng phải hạng người gì tốt.”
Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Ngươi có thể vô tri nhưng ngươi đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy.”
“Vợ Tiểu Y Y, nàng không cần tức giận.” Hạ Thiên mỉm cười: ‘Loại người quái dị đó hoàn toàn không cần để ý đến. Nếu bà ta còn nói nhảm nữa, cứ trực tiếp đánh bà ta là được.”
“Ha ha, đánh ta?” Từ Tú Nguyệt không khỏi cười to lên, khinh thường chỉ tay vào Hạ Thiên: “Ngươi có biết ta là ai không? Có biết đây là nhà của ai không? Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ta thấy ngươi chán sống rồi… A!”
Bà ta còn chưa nói hết lời, người đã bay lên, giống như quả bóng da lăn thật xa.
“Ngươi, ngươi dám đánh ta?” Từ Tú Nguyệt bị đánh như vậy, cũng không bị thương tích gì, lập tức đứng lên, ôm cái mặt sưng đỏ, ánh mắt tràn ngập sự khó tin, hung hăng trừng mắt với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Đừng nhìn ta, không phải ta đánh ngươi đâu.”
Từ Tú Nguyệt sửng sốt, quay sang Lam Y Nhân: “Thế thì là tiện nhân ngươi…”
“Được rồi.” Nam Cung Uyên cắt ngang lời Từ Tú Nguyệt, tránh cho bà ta họa từ miệng mà ra: “Là con đánh đấy, mẹ muốn trách thì trách con đây.”
“Ngươi?” Từ Tú Nguyệt càng thêm kinh ngạc, vọt đến trước mặt Nam Cung Uyên: “Nam Cung Uyên, ngươi dám đánh ta? Vì hai người ngoài mà đánh ta? Quả nhiên là con trai tốt của cha ngươi. Người dẫn người đến trị chết cha ngươi, sau đó nghĩ cách đánh chết ta. Trước đó ngươi tìm cách tống gia gia vào nhà tù, sau đó ngươi sẽ là gia chủ Nam Cung gia. Toàn bộ Nam Cung gia sẽ là của ngươi. Ngươi đúng là giỏi tính toán.”
Nam Cung Uyên bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ đừng cố tình gây sự nữa, được không?”
“Phì, ngươi đừng gọi ta là mẹ, ta không phải mẹ ngươi.” Từ Tú Nguyệt nổi nóng, chỉ vào Nam Cung Uyên mà nói: “Sớm biết cả nhà các ngươi không bao giờ xem ta là người nhà, nhưng ta nói thế nào cũng là vợ mà cha ngươi cưới hỏi đàng hoàng. Bây giờ cha ngươi không còn, tài sản trong nhà nhất định phải giao cho ta quản lý. Không có lệnh của ta, ngươi một phân tiền cũng đừng hòng động.”
Nam Cung Uyên bó tay, sau đó nói: “Mẹ, mẹ nên nhận biết cho rõ ràng. Đây là vì chữa bệnh cho cha. Chỉ cần cha khỏi bệnh, cho dù đưa hết tất cả tài sản Nam Cung gia cho Hạ tiên sinh cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
“Ta chẳng hứng thú xem vở kịch tranh chấp gia sản của các ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, mất kiên nhẫn nói: “Bệnh của cha ngươi, trên thế giới này ngoại trừ ta thì không ai có thể trị được. Cho nên, ta thu một nửa gia sản của ngươi đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Nếu còn không đưa, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Từ Tú Nguyệt nghe xong, không khỏi cười lạnh: “Toàn thế giới ngoại trừ ngươi thì không ai có thể trị được? Đúng là buồn cười! Tiểu tử ngươi tưởng mình là thần y thật sao? Ta thấy hơn phân nửa là thần côn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận