Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2393. Muốn thu Thiết Đầu Bang các ngươi

Tiên Vân đại lục, Cơ triều, Lam Kinh.
Tại góc hoang vu nào đó của Bắc thành, có một sòng bạc cực kỳ nổi tiếng ở thế giới ngầm, gọi là sòng bạc Đầu Sắt.
Sòng bạc này có từ lúc nào cũng không thể biết được, chỉ biết là nó dùng thời gian tầm một hai tháng đã có thể quét sạch toàn bộ sòng bạc ở Lam Kinh, đến bây giờ trở thành cự đầu ngay cả quan phủ cũng khó mà rung chuyển.
Ở đây được mệnh danh là chỉ cần đầu ngươi đủ cứng, vậy thì cái gì cũng có thể thắng, cũng cái gì cũng có thể thua.
Truyền thuyết nói rằng đã từng có người ở đây một đêm liền thua hết tài sản mấy trăm triệu, cũng có người ở đây một phát thắng trở thành người giàu nhất nước. Lại có truyền thuyết nói, từng có người ở đây thua mất mười mấy mạng người, cũng có người ở đây thắng đầu trâu mặt ngựa cũng có thể sống lại; Lại có truyền thuyết nói rằng từng có hai quốc vương của tiểu quốc cực Tây ở đây thua mất vương vị, cuối cùng vẫn là Cơ Nữ Hoàng thay bọn hắn chuộc trở về, chỉ là hai tiểu quốc bây giờ trở thành một tỉnh của Cơ triều; Lại có truyền thuyết nói rằng từng có vị tiên nhân thua mất tiên duyên của hắn ở đây, cuối cùng tự gọt tiên tịch, cạo bỏ tiên cốt, trở thành phàm nhân, mà người thắng hắn thì một bước thành tiên, trở thành trưởng lão của tiên môn nào đó; Truyền thuyết như vậy nhiều vô số kể, mà tối nay rất có thể sòng bạc Đầu Sắt sẽ có một truyền thuyết khác lưu truyền thiên hạ.
Bởi vì tối hôm nay, bên trong sòng bạc Đầu Sắt xuất hiện một đám thiếu nữ áo trắng tuyệt mỹ, trong đó người xinh đẹp nhất thì càng giống như tiên nữ hạ phàm, chẳng những dung mạo đẹp đến mức không thể bắt bẻ, hơn nữa khí chất cũng có thể xưng thiên hạ vô song, chỉ là tính tình hình như không tốt lắm, ánh mắt sắc bén đến mức có thể giết người.
Đáng tiếc là, vị tiên nữ này không phải tới đánh bạc, mà là đến tìm phiền phức.
Ngồi đối diện tiên nữ đó là một nam nhân đầu trọc mặc áo gấm, mặt mũi tràn đầy hung tợn, ánh mắt hừng hực sát khí khiến người ta không rét mà run.
Dù là như thế nhưng vẫn hấp dẫn vô số công tử mặc khách, giang hồ hiệp sĩ cùng với tam giáo cửu lưu tụ tập lại một chỗ, hoặc là để chứng kiến dung nhan của tiên nữ, hoặc là chứng kiến cảnh tượng cấp truyền thuyết sắp xảy ra.
“Nữ tử đẹp đến mức không giống người này rốt cuộc là ai?”
Trong đám người vây xem, thỉnh thoảng có người nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.
Có người vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi cũng không biết hả, vị kia chính là Hạ phu nhân tiếng tăm lừng lẫy gần đây đó.”
“Hạ phu nhân? Tiếc nhỉ, từng ấy tuổi đã lập gia đình rồi.”
“Xuỵt, im lặng, đừng để nàng nghe thấy, bằng không thì ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.”
“Có ý gì? Tại sòng bạc Đầu Sắt, nàng còn dám giết người ư?”
“Ngươi biết cái gì, nàng chính là môn chủ của Sở môn.”
“Môn chủ của Sở môn hả, thế sao lại là Hạ phu nhân?”
Người đằng trước cũng tò mò: “Có thể là họ Hạ, tên phu nhân đó, cũng có thể là tướng công nàng họ Hạ, ai biết được.”
Lại có một người hoảng sợ nói: “Sở môn? Chính là Sở môn gần đây danh tiếng tăng vụt, không đến một tháng liền chiếm đoạt gần như toàn bộ thế lực ở Lam Kinh?”
Trong đám người không thiếu công tử thế gia nghe vậy, không khỏi đánh trống lui quân, nữ nhân như vậy bọn hắn ăn không nổi.
“Thế tên đầu trọc là ai?”
“Ngay cả hắn cũng không biết thì ngươi còn tới sòng bạc Đầu Sắt làm gì, đó chính là chưởng quỹ của sòng bạc, bang chủ của Thiết Đầu Bang, được người ta gọi là Thiết Hùng Quan Đầu Sắt Cửu, hắn cũng không phải là một nhân vật đơn giản.”
“Vậy sao hai người họ lại thế kia?”
“Bởi vì thế giới ngầm Lam Kinh chỉ chứa được một vương giả, không phải Sở môn thì chính là Thiết Đầu Bang.”
Ở trước bàn cược, Thiết Hùng Quan sờ cái đầu trọc của mình, cười ha hả liếc nhìn mỹ nữ trước mặt hắn: “Hạ phu nhân, ngươi ở thành Nam, ta ở thành Bắc, từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay hùng hổ như vậy là muốn phá hủy sòng bạc nhà ta sao?”
Vị thiếu nữ tựa như tiên nữ kia dĩ nhiên chính là Sở Dao, trước đó không lâu nàng nhận chỉ thị của Nguyệt Thanh Nhã, thu hẹp thế lực ngầm ở Lam Kinh, thế là nàng sáng lập ra Sở môn, lấy tư thái nghiền nát quét sạch thế lực của thành Nam, thành Bắc, hơn phân nửa bọn họ đều đã đầu hàng, chỉ có mỗi Thiết Đầu Bang này cứ luôn mềm không được cứng không xong, như vậy liền khiến cho nàng có chút tức giận, thế là mang đủ binh lực đích thân tới cửa thu thập.
“Không khác lắm.” Sở Dao dứt khoát gật đầu một cái: “Hôm nay ta tự mình tới, chính là muốn thu Thiết Đầu Bang các ngươi.”
“Nếu như ngươi cự tuyệt, vậy chắc chắn ta sẽ phá cái chỗ rách nát này của ngươi.”
Thiết Hùng Quan nghe vậy, không thể nín được cười ha ha: “Hạ phu nhân đang nói đùa hả.”
“Ta chưa từng nói đùa, nhất là nói đùa với đám đần các ngươi.”
Sở Dao hơi không kiên nhẫn nói: “Ta cho ngươi nửa tiếng cân nhắc, đồng ý thì Thiết Đầu Bang các ngươi chính là phân đàn đầu sắt của Sở môn, nếu không đồng ý thì các ngươi liền chết hết cho ta.”
“Hạ phu nhân, ngươi như này không khỏi có chút hùng hổ dọa người nha.”
Thiết Hùng Quan là vương giả một phương của thế lực ngầm tại Lam Kinh, đương nhiên cũng không phải là người có tính tình tốt gì, “Ta biết sau lưng ngươi có triều đình chống lưng, nhưng Đầu Sắt Cửu ta cũng không sợ đâu.”
“Hơn nữa, ta cũng khuyên ngươi một câu, làm chó săn của triều đình coi chừng được chim quên ná.”
Lời này của Thiết Hùng Quan tương đối tinh tế, nhưng kỳ thực chính là chỉ ra thân phận của Sở Dao cho đám người đứng xem.
Phải biết rằng người lăn lộn trong giang hồ, hơn phân nửa đều không ưa chó săn của triều đình, nhất là kẻ mượn lực của triều đình quơ đao với người trong giang hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận