Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2809: Tế kiếm

“Ta thấy bọn họ có vấn đề. Bọn họ chính là yêu nhân Ma giáo.”
“Ta vốn cho rằng nữ nhân tuyệt không có khả năng có tu vi như thế.”
“Người trong Ma giáo, người người có thể tru diệt.”
“Đã như vậy, tỷ thí kia không tính.”
“Đúng vậy, ai biết được trước đó bọn họ đã dùng yêu thuật gì?”
Những kiếm khách lặng yên rời đi trước đó không biết quay lại từ lúc nào, người nào cũng kích động hơn so với Thiết Thanh Phong.
“Thú vị, thú vị thật.” Kiều Tiểu Kiều đứng lên, cười nói: “Mắt Thiết đại nhân đúng là sáng như đuốc.”
“Ngươi còn ở đó mà giả vờ giả vịt.” Thiết Thanh Phong đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Tiểu Kiều, khinh thường nói: “Bổn đại nhân đã sớm nhận được mật báo, có người trong Ma giáo lẫn vào trong kiếm hội, cho nên ta mới cố ý đến đây quan chiến. Bây giờ ta phát hiện, hai ngươi quả nhiên là gian tế. Người đâu, mau bao vây hai người bọn họ lại cho ta.”
Ông ta quát xong, mười mấy phủ vệ lập tức từ trong những ngõ ngách phóng ra, cầm trường thương cung nỏ bao vây Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương lại.
Kiều Tiểu Kiều cau mày, thật sự thất vọng đối với vị Châu Mục này. Ông ta có thể vì tư lợi cá nhân mà làm ra những chuyện đó, chẳng khác nào cả gan làm loạn. Ông ta đang xem Thanh Kiếm Châu là nhà của ông ta. Nàng lập tức cảnh cáo: “Thiết Thanh Phong, ngươi nhất định phải làm như thế? Ngươi lạm dụng chức quyền, lấy công mưu tư, ngươi không muốn làm Châu Mục của mình nữa sao?”
“Ngươi còn dám mạnh miệng uy hiếp? Quả nhiên minh ngoan bất linh.” Thiết Thanh Phong quát to một tiếng, đưa tay chuẩn bị ra hiệu cho thủ vệ ra tay.
“Thiết đại nhân, khoan đã.” Chiến trận này khiến Trang chủ Kiếm Cửu Minh sinh lòng bất mãn, không khỏi ngăn cản Thiết Thanh Phong.
Thiết Thanh Phong đang định nổi bão, lại bị Kiếm Cửu Minh hét vào mặt, lập tức khó chịu: “Kiếm trang chủ, vì sao ngươi lại ngăn cản ta tru sát yêu nhân Ma giáo?”
Kiếm Cửu Minh hỏi: “Ngươi nói bọn họ là người trong Ma giáo, ngươi có chứng cứ gì không?”
“Hành động của bọn họ rõ ràng như thế, còn cần chứng cứ gì nữa?” Thiết Thanh Phong tất nhiên không có bất kỳ chứng cứ nào, ông ta chỉ mượn cớ xả ác khí cho con trai ông ta mà thôi: “Kiếm trang chủ, ngươi không phải muốn che chở cho yêu nhân Ma giáo chứ? Ngươi hãy nhìn kiếm khách tham gia đại hội đi, bọn họ đều cho rằng hai nữ tử này chính là yêu nhân Ma giáo.”
Kiếm Cửu Minh hiểu Thiết Thanh Phong và đám kiếm khách đang kêu gào kia muốn gì, đơn giản chỉ muốn ngăn cản một nữ nhân trở thành kiếm khôi mà thôi. Nếu như vậy, Thanh Kiếm Châu sẽ mất hết mặt mũi. Tuy nhiên, chúng nộ khó phạm, cho dù Chú Kiếm sơn trang có địa vị ở Thanh Kiếm Châu cũng không thể không nể mặt Thiết Thanh Phong và đám kiếm khách kia.
“Hai người bọn họ không phải yêu nhân Ma giáo.” Lúc này, Võ Cửu chậm rãi lên tiếng.
Thiết Thanh Phong và Kiếm Cửu Minh đều ngẩn người, không nghĩ đến khâm sai đại nhân lại lên tiếng nói chuyện cho hai nữ nhân kia.
“Khâm sai đại nhân, vì sao ngươi lại nói như vậy?” Thiết Thanh Phong không hiểu Võ Cửu có ý gì, đành phải hỏi.
Mặc dù Võ Cửu chưa nhận được lệnh của Kiều Tiểu Kiều yêu cầu hắn ta ra tay, nhưng hắn ta không cho phép lão già này nói xấu hai vị nữ chủ nhân: “Bởi vì bọn họ và bổn khâm sai xuất phát cùng một chỗ ở Lam Kinh, sau đó cùng ngày đến Thanh Kiếm Châu.”
Lời này khiến Thiết Thanh Phong cảm thấy kinh ngạc. Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến khâm sai đại nhân lại giúp hai nữ nhân kia nói chuyện. Tuy nhiên, ông ta đã tạo ra tình huống như thế, không có lý nào tự đánh vào mặt của mình, đành phải chống chế: “Điều này nói rõ bọn họ gian trá, lợi dụng khâm sai đại nhân yểm hộ. Bọn họ thật sự đáng chết, đáng hận!”
“Ngươi tưởng bổn khâm sai ngốc như ngươi sao?” Võ Cửu tức giận trả lời, sau đó nói tiếp: “Muốn bắt yêu nhân Ma giáo, đây là chuyện tốt, nhưng lấy việc công làm việc tư, đó là tối kỵ. Thiết đại nhân đừng nên phạm sai lầm.”
“Nếu khâm sai đại nhân đã đảm bảo cho bọn họ, hạ quan cũng không còn gì để nói.” Vẻ mặt Thiết Thanh Phong thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống, phất tay với cung nỏ thủ: “Nhưng hạ quan vẫn kiên trì với ý kiến của mình. Nếu sau này có xảy ra sơ suất, hy vọng khâm sai đại nhân cũng đừng trách hạ quan không lên tiếng nhắc nhở trước.”
Võ Cửu lười so đo với ông ta: “Không cần ngươi gánh vác cái gì. Lần này bổn khâm sai đến Thanh Kiếm Châu cũng là để điều tra yêu phong lại cháy. Ngươi đừng quấy rối là được.”
“Nếu là như vậy, hạ quan yên tâm ngồi xem kịch vui.” Thiết Thanh Phong ngồi xuống, vẻ mặt cười như không cười.
Võ Cửu quay lại nói với Kiếm Cửu Minh: “Kiếm hội cứ tiếp tục đi.”
“Được.” Kiếm Cửu Minh suy đoán hai nữ nhân này rất có thể là người do khâm sai đại nhân sắp xếp. Ông ta nói: “Chúng ta tiếp tục. Nếu không có ai dám khiêu chiến Cố tiểu thư, kiếm khôi lần này thuộc về nàng ấy.”
Kiếm Cửu Minh tuyên bố xong, bên dưới lặng ngắt như tờ.
“Nếu không có ai dám tái chiến, bổn trang chủ xin tuyên bố, khôi thủ kiếm khôi lần này chính là Cố tiểu thư.” Kiếm Cửu Minh cố ý kéo dài hai ba phút mới chậm rãi tuyên bố: “Nào, ta mời tất cả kiếm khách tham gia đại hội đến đại đường xem lễ, khai phong cho thần kiếm.”
Không bao lâu sau, ngoại trừ kiếm khách đã chết, những người còn sống đều được mời về đại đường.
Sau đó chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích, à không, là thời khắc chứng kiến thần kiếm khai phong.
“Đưa tế phẩm ra.” Cao đại quản gia đứng phía dưới chủ tọa, cao giọng quát to.
Vừa dứt lời, thiếu nữ duyên dáng tay chân đều bị xiềng xích được hai thị tỳ nâng đỡ, chậm rãi bước đến bên cạnh lôi đài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận