Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2122. Bóng đen

Không biết đã rơi mất bao lâu, cuối cùng cũng đáp xuống đất.
Ninh Nhụy Nhụy thở phào nhẹ nhõm, không phải cảm giác mất trọng lực làm cho nàng khó chịu, mà là bàn tay làm loạn của Hạ Thiên khiến nàng mặt đỏ đến tận mang tai, tâm phiền ý loạn, nếu không phải do nàng đâm hắn vài cái thì cái tên lưu manh đáng chết kia có thể còn sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Tiểu muội chân dài, mặt và lỗ tai của cô thật sự rất đỏ nha, có phải bị bệnh rồi không?” Hạ Thiên cười hì hì nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Có muốn ta giúp cô xem bệnh một chút không, ta là thần y đệ nhất thiên hạ đó.”
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó nàng lập tức cẩn thận quan sát bốn phía. Nàng phát hiện đây là một sơn cốc u hẹp, ngước mắt đã không nhìn thấy thông đạo trước đây. Nơi đây chỉ là một khung cảnh mênh mông xám xịt, ngược lại là giống với trời đầy mây mù. Phía sau là một cốc đạo dài vô tận không có gì đặc biệt, nhưng hình như ở phía trước cách đó không xa đã trở nên rộng rãi hơn.
Không cần phải nói, bọn hắn chắc chắn là muốn đi lên phía trước, chỉ là không biết ở phía trước lại có thứ gì đang chờ đợi bọn hắn.
“Nhiệt độ không khí ở đây có chút thấp, cảm giác rất lạnh lẽo.” Ninh Nhụy Nhụy nhỏ giọng nói một câu với Hạ Thiên: “Ở đây cũng không có cái gì tốt mà nhìn. Chúng ta đi phía trước xem.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Tiểu muội chân dài, bây giờ cô đã là người tu tiên, đáng lẽ phải không có cảm giác đối với nóng lạnh mới đúng.”
“Chính xác thì không phải là nhiệt độ.” Ninh Nhụy Nhụy cẩn thận cảm nhận một chút: “Chắc là bầu không khí ở đây khiến cho người ta bất giác nghĩ đến ớn lạnh. Một khi người phát giác ra thì sẽ không còn lạnh nữa, thực sự kỳ quái.”
“Có lẽ lại là tên ngu ngốc nào đó ở đây giả thần giả quỷ mà thôi.” Từ trước đến nay, những chuyện kia đối với Hạ Thiên đều không quan trọng, hắn cũng chẳng để ở trong lòng.
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu, lẩm bẩm một mình: “Không biết tầng này sẽ gặp phải chuyện kỳ quái gì đây?”
“Tiểu muội chân dài, cô không cần phải để ý nhiều như vậy.” Hạ Thiên cười hì hì: “Bất kể cái gì kỳ lạ cũng không thể tạo được uy hiếp nào với chúng ta, cho nên cô cứ thoải mái tinh thần đi, cứ chơi thật vui là được.”
“Chúng ta vốn chính là tới đây chơi, nếu không ngươi nghĩ sao?” Tâm lý của Ninh Nhụy Nhụy luôn rất tốt. Nếu không sẽ không ở trong các cuộc thi tầm cỡ thế giới áp đảo các tài năng xuất chúng của nhiều quốc gia để giành chức vô địch. Lần này, đến thám hiểm dưới đáy biển, ngay từ đầu nàng đã biết sẽ có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn đồng ý, nguyên nhân chính là vì nàng thực sự thích mạo hiểm và thử thách, nhất là loại khu vực chưa biết rõ như thế.
Đang đi chưa được hai bước, đột nhiên có một đạo hàn quang ập tới, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến trái tim Ninh Nhụy Nhụy.
“Hả?” Ngũ quan của nàng cực kỳ nhạy bén, trước khi đạo hàn quang kia còn chưa tới gần nửa mét, nàng đã quay người một cước đá bay ra ngoài.
Bang!
Sau cú đá ấy chỉ thấy một bóng người bay ngược ra ngoài.
Sau khi người kia ngã xuống đất thì lật người nhảy dựng lên, lập tức bước nhanh lui về phía sau, chỉ gõ vào vách núi ba hai cái rồi nhanh chóng rút lui không thấy đâu nữa.
“Muốn chạy sao? Không dễ dàng như vậy đâu.” Ninh Nhụy Nhụy khá khó chịu, người kia đột nhiên đánh lén còn chưa nói, hơn nữa không giải thích gì đã chạy trốn. Làm gì có chuyện ngon ăn như thế, vì vậy nàng đuổi theo không chút nghĩ ngợi.
Đáng tiếc, đuổi theo không được bao lâu đã hoàn toàn mất đi dấu vết của đối phương, nàng đành phải tạm thời từ bỏ rồi trở về bên cạnh Hạ Thiên.
“Tốc độ của ngươi rất nhanh, thế mà còn không đuổi kịp.” Ninh Nhụy Nhụy có chút bất mãn, phàn nàn nói.
Hạ Thiên liếc nhìn Ninh Nhụy Nhụy rồi nói: “Cô thật sự rất ngốc.”
“Ý của ngươi là gì?” Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Đừng cứ mãi nói là ta ngốc, ta không ngốc một chút nào.”
“Vật kia không phải là người.” Hạ Thiên uể oải nói một câu: “Hơn nữa tốc độ không nhanh chút nào.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe vậy có chút sững sờ, không hiểu hỏi: “Không phải người, thế đó là cái gì?”
“Ta không biết nó là gì, cũng không có hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên yên lặng nhìn chằm chằm vào Ninh Nhụy Nhụy: “Nhưng vật kia chắc chắn cũng ngốc giống như cô.”
“Hạ Thiên, ngươi vẫn không để yên hả?” Nghe thấy lời này, Ninh Nhụy Nhụy lập tức tức giận, chỉ vào Hạ Thiên quát mắng: “Ngươi mắng ai là đồ ngốc! Ngươi thật sự cảm thấy ta không phải là Ninh Nhụy Nhụy đúng không?”
“Ở trước mặt ta giả mạo Tiểu muội chân dài, ngươi không phải là đồ ngốc thì là gì?” Hạ Thiên không kiên nhẫn nhếch miệng: “Nếu không phải do ta thấy ngươi thật sự có chút khí chất của Tiểu muội chân dài, ta đã đánh ngươi từ lâu rồi.”
Nét mặt tức giận của Ninh Nhụy Nhụy lập tức cứng lại, tròng mắt xoay chuyển, rốt cuộc vẫn là từ bỏ ngụy trang: “Lẽ ra ta không có sơ hở mới đúng, làm thế nào mà ngươi lại phát hiện ra?”
“Ngươi có sơ hở hay không, ta không có hứng thú, cũng không cần phát hiện, ta đã tìm được rồi.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta chính là Hạ Thiên, trên đời này không ai có thể lừa được ta, không phải là người càng không có khả năng.”
“Xem ra ta vẫn là coi thường ngươi rồi.” “Ninh Nhụy Nhụy” ấy nở ra một nụ cười thâm sâu. “Nhưng, chẳng lẽ ngươi hoàn toàn không lo lắng cho người bạn gái kia của mình sao?”
“Tại sao ta phải lo lắng?” Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
“Ninh Nhụy Nhụy” đó rất không hiểu: “Nàng ta đột nhiên biến mất, rất có thể đã lâm vào nguy hiểm. Chuyện đó ngươi cũng không lo lắng sao? Chẳng lẽ ngươi thực sự không yêu nàng ta, cũng không quan tâm đến sống chết của nàng ta?”
“Cho nên ta mới nói những đứa ngốc các ngươi thật sự rất đần độn, một tí trí thông minh cũng không có.” Hạ Thiên vẫn tỏ vẻ không thèm đếm xỉa tới: “Các ngươi hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiểu muội chân dài nên có cái gì phải lo lắng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận