Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4195: Một quyền đánh nổ hắn ta

Côn trùng cánh đen thấy Bạch Thi Tình không phải nói giỡn, không khỏi có chút kiêng kỵ nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha nửa phần: “Ngươi cho rằng ngươi nói lời này có thể dọa được ai chứ? Chẳng qua lại cộng thêm cho Phi Diệp tộc các ngươi thêm một tội lớn mà thôi.”
“Con ruồi này đáng ghét quá đi, cứ thẳng tay đánh chết cho rồi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Côn trùng cánh đen cười lạnh, bay đến trước mặt Hạ Thiên: “Kẻ ti tiện mặt đất kia, nơi này không có phần của ngươi lên tiếng. Cho ngươi mượn một vạn lá gan, ngươi cũng không dám động đến ta. Bằng không, ta ra lệnh một tiếng, có thể điều khiển vô số Thiên Ảnh Trùng bay đến mặt đất tàn sát nhân loại các ngươi…”
Bốp!
Lời còn chưa nói hết, hai tay Hạ Thiên đã đập lại giống như đập ruồi, đánh cho con côn trùng cánh đen thành bã vụn.
Sau đó, hắn ghét bỏ phủi con côn trùng cánh đen xuống sông, rồi lau tay vào người Bạch Bích Tiêu.
“Này, ngươi làm cái gì vậy? Ta sẽ giết ngươi.” Bạch Bích Tiêu hoảng hốt, vội cởi áo ngoài ném thẳng xuống sông.
Bạch Thi Tình chấn kinh không hiểu: “Ngươi, ngươi dám đánh chết ảnh trùng?”
“Chỉ một con ruồi thôi mà, đánh chết thì có gì mà phải giật mình.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Bạch Thi Tình sửng sốt mấy giây, sau đó giải thích với Hạ Thiên: “Ảnh trùng là một loại linh trùng, có linh trí cực cao, có thể thu thập và ghi chép hình ảnh và âm thanh trong phạm vi khu vực của nó. Cho nên, nó được Giám Sát Ti nuôi dưỡng, rót cho thần thức của người, dùng để giám sát Sơn Hải giới.”
Có thể còn sợ Hạ Thiên chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng giải thích thêm: “Nói như thế này, ngươi giết tuần giới thần vệ, cùng lắm thì có thêm thần vệ khác đến. Nhưng ngươi giết ảnh trùng, tội này tương đương mưu phản. Thần tướng của hội trưởng lão sẽ đến.”
“Thần tướng?” Đầu Hạ Thiên hơi nghiêng sang một bên, lộ ra vẻ khinh thường: “Ta đã xử lý mấy tên thần tướng do liên minh tu tiên phái đến. Mấy ngày trước, thậm chí ngay cả thần quân ta cũng xử lý luôn.”
“Liên minh tu tiên?” Bạch Bích Tiêu nghe được danh từ này, cũng cảm thấy mờ mịt: “Đó là nơi nào? Vì sao cũng có thần tướng và thần quân?”
Hạ Thiên không hiểu hỏi: “Các ngươi không biết liên minh tu tiên?”
“Không biết.” Bạch Bích Tiêu lắc đầu: “Chưa từng nghe nói qua.”
Bạch Thi Tình cũng cảm thấy nghi hoặc: “Đó là tổ chức lợi hại gì trên mặt đất của các ngươi sao?”
“Chưa từng nghe nói qua, vậy thì nói với các ngươi cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Dù sao, bọn họ còn mạnh hơn so với hội trưởng lão các ngươi mấy trăm lần.”
Bạch Bích Tiêu hiển nhiên không tin: “Ngươi không hiểu về hội trưởng lão rồi.”
“Nhiều năm như vậy cũng chỉ dám núp dưới mặt đất, có thể có bao nhiêu lợi hại chứ?” Hạ Thiên khinh thường nói.
Bạch Thi Tình cười khổ, nhắc nhở Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi đừng quên, trên người ngươi có tĩnh linh văn. Thứ này chính là do hội trưởng lão tạo ra.”
“Điều này càng nói rõ bọn họ rất yếu.”
Hạ Thiên cười nói: “Cường giả chân chính sẽ không nghĩ cách suy yếu người khác, mà nghĩ đến khi người khác mạnh nhất sẽ một quyền đánh nổ hắn ta, hoặc để chính hắn ta đánh nổ hắn ta.”
Bạch Bích Tiêu lắc đầu, cũng không tán đồng: “Ngươi ngay cả tĩnh linh văn cũng không phá được, ngươi cũng đừng nhắc đến chuyện khác.”
“Yên tâm đi, hoa văn này cũng không phải không phá được.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Ta đã biết nó là thứ gì. Muốn phá giải nó chỉ là chuyện của vài phút mà thôi.”
“Ngươi nổ thì cứ nổ. dù sao ngươi cũng không phải người của Sơn Hải giới, lúc nào ngươi cũng có thể quay về mặt đất.”
Gương mặt Bạch Bích Tiêu vừa hiện lên sự lo lắng lẫn hâm mộ: “Không cần giống chúng ta, lúc nào cũng bị hội trưởng lão uy hiếp, chỉ cần không cẩn thận sẽ bỏ mình diệt tộc giống như âm Huyết tộc, Cức Mộng tộc, ngay cả mệnh hồn cũng bị thần hạch hòa tan.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Các ngươi không cần lo lắng nhiều như vậy. Mặc kệ thần vệ hay Giám Sát Ti, hội trưởng lão, kẻ nào khiến tâm trạng của ta khó chịu, còn có tên Bạch Vô Thường gì đó, ta sẽ tìm ra, sau đó xử lý.”
Bạch Bích Tiêu: “…”
Bạch Thi Tình cũng cười khổ lắc đầu. Trong lòng nàng, Hạ Thiên có bản lãnh không nhỏ nhưng tính cách táo bạo, rất thích nói khoác.
Hạ Thiên từ trước đến giờ không thèm để ý người khác nghĩ sao về mình. Hắn nói: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.”
Lúc này, lão nhân cầm lái nói khẽ:
“Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Hạ thần y, chúng ta đến nơi rồi.”
Hạ Thiên hơi ngẩng đầu, phát hiện chiếc thuyền không biết từ khi nào đã vào bờ.
Bên bờ, một nam nhân mặc bạch bào dáng người cao lớn, rất có uy nghiêm đang đứng.
Hạ Thiên nhìn thấy khá quen, dường như đã gặp qua đâu đó rồi.
“Cha!” Bạch Bích Tiêu nhìn thấy người kia, vội vàng nhảy đến, khóc lóc kể lể: “Hôm nay chúng con thiếu chút nữa không về nhà được rồi, hu hu hu.”
Bạch Thi Tình ngược lại bình tĩnh hơn, nói với Hạ Thiên: “Hạ tiên sinh, ngươi theo ta lên bờ. Phụ thân ta nhất định sẽ rất vui khi nhìn thấy ngươi.”
Hạ Thiên nói: “Ông ta có cao hứng hay không ta không biết, nhưng bây giờ ta lại có chút không cao hứng.”
“Sao vậy?” Bạch Thi Tình không khỏi sửng sốt.
Hạ Thiên không nói thêm câu nào, chỉ đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Thi Tình, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, chưa đến nửa giây, người đã bình yên rơi xuống bờ.
“Sao?”
Nam nhân bạch bào nhìn thấy, không khỏi cau mày. Nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Thiên xong, ông không khỏi biến sắc: “Lại là ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận