Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3156: Cổ Thần bà bà (01)

Nữ nhân này nhìn không ra tuổi tác nhưng diện mạo lại rất xinh đẹp.
Tuy nhiên, vẻ đẹp đó không gợi lên bất kỳ dục vọng nào, bởi vì con ngươi của bà ta tràn ngập khí tức sâu thẳm, giống như một thi thể còn sống diễm lệ, chỉ là không có khí tức của người.
Quan trọng nhất, nữ nhân này mang theo một cảm giác áp bách cường đại.
Loại cảm giác áp bách này cũng không phải phát ra năng lượng gì mà là kiêu ngạo trời sinh, giống như nhân loại đối mặt với con kiến, nắm quyền sinh sát trong tay.
Bà ta từng bước một bước từ trong bóng tối đi ra. Mỗi một bước đi đều có hơn mười y sư tự động tiêu trừ dị thường trên người, khôi phục lại hành động và thần trí.
Tuy nhiên, sau khi những người kia tỉnh lại, bọn họ không khỏi tự chủ nhìn bà ta, thậm chí còn có người quỳ xuống.
Hạ Thiên nhìn nữ nhân này, khẽ cau mày, cảm nhận được một sự khó chịu cực kỳ trong lòng.
“Bà ta… không thể khinh thường.” Y Tiểu Âm cũng cảm nhận được tim của nàng như cứng lại. Đó chính là sự bài xích từ trong linh hồn: “Bà ta là vì ngươi mà đến, ngươi nên cẩn thận.”
“Vợ Y Y, nàng lui về phía sau đi.” Hạ Thiên không nói gì thêm, rót băng hỏa linh khí cho Y Tiểu m, xóa đi cảm giác áp bách khổng lồ đó.
Lương Diệu Trúc cũng cảm thấy hoảng hốt, nhưng phản ứng cũng không mãnh liệt như Y Tiểu m.
“Cổ Thần bà bà, tại sao bà ấy lại ra ngoài?”
Hồ Hóa Vũ nhìn thấy nữ nhân này, thiếu chút nữa bị dọa đến chân mềm nhũn. Nếu không phải bên cạnh có Lương Diệu Trúc đỡ lấy, đoán chừng hắn ta đã ngã xuống đất.
“Bà ấy chính là Cổ Thần bà bà?”
Y Tiểu Âm cũng cau mày, ánh mắt không được tự nhiên: “Cảm giác áp bách quá mạnh, hoàn toàn không cảm nhận ra được là tu vi gì, ngược lại… ta có cảm giác bà ta không giống người.”
“Nàng bỏ chữ giống đi.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Bà ta vốn không phải người.”
Y Tiểu Âm nói: “Đó là cái gì?”
“Không biết, chưa thấy qua.” Hạ Thiên lắc đầu: “Hoặc có thể nói trên trái đất không có loại sinh vật này.”
Y Tiểu Âm kinh ngạc hỏi: “Thế đến từ Tiên Vân đại lục?”
“Cũng không phải.” Hạ Thiên vẫn lắc đầu, bĩu môi nói: “Vợ Y Y, nàng không cần để ý bà ta từ đâu mà đến, chẳng liên quan gì đến chúng ta. Chỉ cần bà ta không trêu chọc chúng ta, bà ta muốn làm gì thì làm.”
“Hy vọng bà ta không có ác ý.” Y Tiểu Âm ngẫm lại cảm giác vừa rồi, vẫn còn hơi rùng mình.
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Nếu có ác ý, vậy chúng ta cứ trực tiếp xử lý là xong thôi.”
“Chỉ sợ khó.” Lần đầu tiên Y Tiểu Âm không có lòng tin quá lớn với Hạ Thiên.
Bởi vì nữ nhân trước mắt thật sự quá quỷ dị khó lường. Chỉ mấy bước ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác như thần minh giáng thế. Đám y sư kia đã khôi phục lại nhưng tất cả đều quỳ xuống.
Thậm chí còn phát sinh kỳ tích người chết phục sinh, ví dụ như Trịnh Hưởng Sơn. Lúc này, ông ta đã mở mắt, đồng thời cũng quỳ rạp trước mặt nữ nhân kia.
Cuối cùng, toàn trường chỉ còn Hạ Thiên và Y Tiểu Âm là còn đứng, những người khác không phải quỳ thì chính là xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không động đậy được.
“Ngươi chính là Hạ Thiên.”
Cổ Thần bà bà đến trước mặt Hạ Thiên, ánh mắt hoàn toàn không có sắc thái tình cảm con người nhìn hắn: “Ta đã sớm nghe nói qua tên của ngươi, vẫn muốn gặp ngươi một lần. Tuy nhiên, ta không thể rời khỏi Nam Cương, cho nên mới bỏ lỡ nhiều thời cơ gặp mặt. Hôm nay, ta xem như đạt được ước muốn.”
“Ngươi chính là nhị sư nương của ta?” Hạ Thiên nhìn nữ nhân trước mặt: “Nhị sư phụ của ta đâu? Vì sao không xuất hiện cùng với ngươi thế?”
“Ngươi có thể gọi ta là Cổ Thần bà bà hoặc Cổ Nguyệt bà bà.” Cổ Thần bà bà thản nhiên nói: “Về phần Ngải Luân, ông ấy đang ở nguyệt Phương Nguyên, thay ta canh gác một kẻ không an phận.”
“Ừm.” Hạ Thiên gật đầu: “Thế nhị sư nương ngươi gặp ta là để làm gì?”
Cổ Thần bà bà cũng không tiếp tục chỉnh cách xưng hô của Hạ Thiên nữa, cũng lười quanh co lòng vòng: “Tìm ngươi xem bệnh.”
“Ngươi không có bệnh.” Hạ Thiên nhìn bà ta, lập tức trả lời.
“Không phải xem bệnh cho ta.” Cổ Thần bà bà nói: “Bệnh nhân đang ở Nguyệt Phương Nguyên, bây giờ ngươi theo ta đến đó một chuyến.”
Y Tiểu Âm nói: “Nếu ngươi đã sớm muốn tìm Hạ Thiên chữa bệnh, tại sao còn tổ chức mấy kiểu đại hội y giới này nữa?”
“Ta muốn tìm chính là đệ nhất thần y trong thiên hạ.” Cổ Thần bà bà giải thích: “Tổ chức đại hội y giới chính là chọn ra người đó. Đáng tiếc, trước kia cũng đã chọn ra được, đồng thời cũng có không ít người đến Nguyệt Phương Nguyên. Tuy nhiên, không ai có thể chữa khỏi cho bệnh nhân kia. Ta hy vọng Hạ Thiên ngươi có thể làm được.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Trên đời này không có bệnh gì là ta không thể chữa khỏi, nhưng tại sao ta lại phải giúp ngươi trị bệnh chứ?”
“Tất nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.” Cổ Thần bà bà đáp.
Hạ Thiên chẳng hứng thú cho lắm: “Chỗ tốt gì? Đồ bình thường, ta hoàn toàn không cảm thấy hứng thú.”
“Ta có mấy tàn trang Nghịch Thiên Chân Kinh, ngươi có hứng thú không?” Cổ Thần bà bà mỉm cười nhưng con ngươi lại không có ý cười.
“Nghịch Thiên Chân Kinh?” Hạ Thiên sửng sốt, thuận miệng hỏi một câu: “Đó là đồ chơi gì thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận