Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2282. Chủ nhân của Thiên Cung

"Vợ yêu Y Y vẫn đáng đánh đòn như vậy, nhưng nể mặt nàng chủ động gọi điện thoại cho ta, lần này tha ch onafng." Hạ Thiên hơi mất hứng, sau đó lại nhanh chóng cao hứng, dù sao số lần Y Tiểu Âm chủ động gọi điện cho hắn thật sự quá ít ỏi.
Hạ Thiên đang muốn liên lạc với Ứng Hiểu Nguyệt, thúc giục nàng ta xuất phát ngay bây giờ để hắn được nhìn thấy vợ Y Y sớm một chút, kết quả phát hiện mình cũng không lưu số liên lạc của Ứng Hiểu Nguyệt, không thể làm gì khác đành phải nói vào điện thoại di động: “Bé ngoan, ngươi lập tức gọi cho Ứng Hiểu Nguyệt đi.
Điện thoại di động không trả lời. Bé ngoan cũng vô dụng rồi. Hạ Thiên ngáp một cái, lười biếng nói: “Được rồi, ta tự đi tìm là được chứ gì." Nói xong, thân hình chợt lóe, biến mất như quỷ mị, tiếp theo dùng tốc độ như tia chớp du tẩu khắp kinh đô.
...... Kinh đô, tại cứ điểm bí mật nào đó của "Thiên cung".
"Nam Cửu, Nam Thập Nhất, các ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?"
Ứng Hiểu Nguyệt mặc quần áo mát mẻ, nghiêng người tựa trên giường, đôi chân dài thẳng tắp mê người đặt ở cuối giường. Cách giường không xa có hai người đàn ông trẻ tuổi đang quỳ, vẻ mặt cung kính, thậm chí không dám ngẩng đầu.
"Thưa phó môn chủ, qua mấy ngày tính toán, đã gần như tính ra rồi."
Một người đàn ông trên người mặc quần áo thêu số chín cung kính hồi đáp: “Chỉ cần cho chúng ta thêm thời gian hai ngày, nhất định sẽ có kết quả."
"Cho thêm hai ngày?"
Đôi mi thanh tú của Ứng Hiểu Nguyệt nhíu lại,"Đến lúc đó cháo hành cũng nguội hết rồi, còn cần các ngươi làm gì?"
Nam Thập Nhất lập tức dập đầu nói: “Bẩm phó môn chủ, thật sự là trận pháp xung quanh đảo Sương Nguyệt quá mức phức tạp, chúng ta lại không biết mắt trận ở đâu, nếu chỉ tính toán theo số liệu cũ, thật sự cần chút thời gian."
"Bốp!"
Thân hình Ứng Hiểu Nguyệt vọt lên không trung, ưu nhã lộn hai vòng, chân ngọc nhấc lên liền đá Nam Thập Nhất ra khỏi phòng. "Phế vật! Nếu biết mắt trận, còn cần các ngươi tính toán cái rắm gì, ta không biết trực tiếp định vị sao?"
Ứng Hiểu Nguyệt mặt đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi nhiều nhất một ngày, nếu như tính không ra thì các ngươi đi chết đi cho ta."
"Dạ!"
Nam Cửu cũng không dám đi đỡ Nam Thập Nhất, sau khi dập đầu liên tiếp mấy cái, cúi người rút lui khỏi phòng.
"Chậc chậc chậc, tính tình phó môn chủ vẫn nóng nảy như vậy."
Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn, hắn ta giữ lại đầu tóc rối bời xoã tung nhưng trên người lại mặc tăng bào màu vàng.
"Đa đại sư, cuối cùng ngươi cũng tới, còn tưởng rằng ngươi thả chim bồ câu của ta đi mất rồi."
Ứng Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng xoay người lại, mỉm cười đối diện với người đàn ông cao lớn kia.
"Ứng Phó Môn Chủ cho gọi, Đa Minh Quang làm sao dám không đến."
Người đàn ông cao lớn ngồi xếp bằng bên giường,"Những người khác còn chưa tới sao?"
Ứng Hiểu Nguyệt lạnh nhạt trả lời: “Tám người mới có ba người tới, chính là ngươi, Tô Mộng Lệ, còn có Tiêu Khí Tật."
"Vậy cũng đủ rồi."
Người đàn ông cao lớn cười ha hả," Dù âm Hậu lợi hại thế nào, cũng đã là một bà già hơn trăm tuổi, tuổi cao khí suy. Nếu như không phải bà ta núp ở đảo Sương Nguyệt không ra, sớm đã bị người ta giải quyết rồi."
"Không nên khinh địch đâu, hơn nữa, chuyến này uy hiếp của chúng ta cũng không chỉ có âm Hậu."
Ứng Hiểu Nguyệt cau mày, không khỏi sầu lo: “Ta hiện tại cũng bận tâm đến một chuyện khác, có lẽ chúng ta không nên kéo Y Tiểu Âm vào."
"Lời này không giống như là phong cách của ngươi."
Người đàn ông cao lớn trêu tức,"Trước kia ngươi vô cùng ghen tỵ với Y Tiểu m, ước gì cô ta chết đi, tại sao bây giờ lại mềm lòng?"
"Không phải là mềm lòng, ta cũng không sợ Y Tiểu m, cũng có cách xử lý cô ta."
Ứng Hiểu Nguyệt nghĩ tới tin tức về một người liên quan đến Y Tiểu m,"Nhưng tên Hạ Thiên này sâu không lường được, lần trước ta đối mặt với hắn, gần như không hề có sức chống đỡ, điểm này khiến ta rất lo lắng."
"Hạ Thiên? Tên tiểu quỷ mười hai năm trước làm mưa làm gió ở kinh đô?"
Mặt người đàn ông cao lớn đầy vẻ coi khinh, rất là xem thường nói: “Nếu như không phải khi đó Thiên cung của chúng ta chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, ở quốc nội không có căn cơ gì thì loại tôm tép nhãi nhép giống như hắn, giết dễ dàng như bóp chết một con kiến."
Ứng Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi không nên xem thường hắn, năm đó không biết có bao nhiêu cao thủ thua trên tay hắn."
"Vậy thì sao?"
Người đàn ông cao lớn cười nhạo," Thiên cung chúng ta không thiếu nhất chính là cao thủ, hắn có thể đánh thắng mười, chúng ta có một trăm. Hắn có thể đánh thắng một trăm, chúng ta có một vạn. Cho dù hắn là Tề Thiên đại thánh từ trên trời xuống đây, Thiên cung chúng ta cũng có phật tổ Như Lai đánh hắn về nguyên hình con khỉ."
Ứng Hiểu Nguyệt nhớ tới chủ nhân


Thiên cung


, không tự chủ được run lên, đây chính là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ, quả thực đã thoát khỏi giới hạn của con người, nếu như hắn có thể ra tay, một trăm một ngàn Hạ Thiên cũng không thành vấn đề.
"Hai người các ngươi muốn ăn đòn đúng không, lại dám ví ta với khỉ."
Lúc này, trong phòng đột ngột vang lên một giọng nói lười biếng, giọng nói cho thấy chủ nhân đang rất không thoải mái.
Ứng Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng nói này, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến mất khống chế.
"Ai đó! Ra đây cho ta!"
Người đàn ông cao lớn cũng rùng mình, nhanh chóng bày ra tư thế phòng bị, ngưng thần ngó chừng bốn phía, bỗng dưng đưa tay chộp vào hư không.
"Ầm!"
Người đàn ông cao lớn giống như bị một ngọn núi đè trên lưng, rơi thẳng xuống sàn nhà, cũng không động đậy được nữa.
"Chính là tên đần ngươi mới vừa so sánh ta với khỉ đúng không." Lúc này, Hạ Thiên rốt cuộc cũng xuất hiện, một chân còn dẫm trên lưng người đàn ông cao lớn kia, lười biếng nói: “Phật tổ như Lai ngươi nói đâu, gọi ra cho ta xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận