Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4173: Thắng thua nằm ở thực lực chứ không phải tính toán

“Này, Sấu Hầu Tử, đừng đùa nữa.”
Chung Nghĩa Phong nhìn nam nhân đeo khoen mũi nằm dưới đất đằng xa, có chút bất mãn gọi một tiếng: “Ta bảo ngươi đến làm chính sự, chứ không phải để chơi mấy trò chơi kiểu như vậy.”
Nam nhân đeo khoen mũi cũng không trả lời.
“Chỉ một bàn tay, hoàn toàn không thể gây thương tổn được cho ngươi.” Hùng đại nhân cũng tức giận: “Mau cút ra đây.”
Nam nhân đeo khoen mũi vẫn không trả lời, vẫn nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
Lông mày Chung Nghĩa Phong không khỏi cau lại, bất mãn trong lòng càng lúc càng nhiều.
Nam nhân đeo khoen mũi bình thường rất thích nói đùa, chơi là chơi không có điểm dừng. Mấy tiết mục giả chết như thế này, mỗi lần đại chiến hắn ta đều sử dụng, lại còn làm không biết mệt.
Chỉ là trước tình thế nghiêm trọng như bây giờ, hắn ta còn chơi trò hề này thì có chút không phân biệt trường hợp.
“Này, Sấu Hầu Tử.” Chung Nghĩa Phong giận tím mặt, rống to: “Đừng có giả bộ chết nữa. Ngươi coi bổn tọa là bùn nặn sao?”
Hạ Thiên mỉm cười nói: “Đừng gọi nữa, tên ngốc đó chết rồi. Ta đối với mấy kẻ quái dị từ trước đến nay sẽ không hạ thủ lưu tình. Bình thường đều là một bàn tay trực tiếp đánh chết.”
“Chết, chết rồi? Không thể nào.” Gương mặt thiếu phụ váy dài lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không tin tưởng cho lắm: “Sấu Hầu Tử nổi tiếng có lực sinh mệnh ương ngạnh. Trước kia, hắn ta bị một thần sứ bắt lấy, hành hạ mấy năm, thậm chí lột da đánh gãy xương, cuối cùng vẫn bình yên không có việc gì. Tại sao bây giờ hắn ta có thể chết dưới một bạt tai của ngươi?”
“Hồi âm Huyết Thần Sứ, hắn ta đích thật chết rồi.”
Ngoài viện, một hộ pháp đứng gần nam nhân đeo khoen mũi nhất tiến đến dò xét hơi thở, sau đó trả lời Chung Nghĩa Phong.
Nghe xong, thiếu phụ váy dài và Hùng đại nhân đều biến sắc. Lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự cường đại của Hạ Thiên.
Chỉ một bàn tay nhưng đã đánh chết cao thủ thực lực ngang với bọn họ.
Quá kinh khủng.
“Hừ, em trai của ta cũng chết trên tay hắn, các ngươi còn dám khinh thường hắn, đúng là muốn chết.”
Mặc dù biểu hiện của Chung Nghĩa Phong ngưng trọng nhưng cũng không khiếp đảm, lạnh lùng nói: “Cho nên, các ngươi mau thu lại suy nghĩ khinh thường của mình đi. Đối phó hắn, nhất định vừa ra tay là phải toàn lực. Bằng không, người chết chính là chúng ta.”
“Vậy thì tới đi.” Thiếu phụ váy dài lập tức lấy một thứ từ trong ngực ra, ném vào không trung, trong nháy mắt biến thành một tấm vải lớn, bao trùm toàn bộ sơn trang.
Vừa lúc bốn phía đều có hộ pháp trông coi, hiển nhên muốn vừa giết Hạ Thiên vừa đồng thời phòng ngừa người bên ngoài chú ý.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là sáng tạo một hoàn cảnh thuận lợi để bọn họ vận chuyển.
“Cái lồng này có chút gì đó là lạ.” Tô Bối Bối nhìn thấy tấm màn bắt đầu hiện lên quang trạch màu đỏ.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm thiếu phụ váy dài, gật đầu nói: “Đúng là không thích hợp. Với dáng người của nàng ta, sẽ không cần che đậy lớn như vậy.”
“Ngươi… đúng là đồ lưu manh.” Tô Bối Bối bó tay: “Đến lúc nào rồi mà đầu óc của ngươi còn nghĩ đến mấy chuyện đó chứ?”
Hạ Thiên ngạc nhiên hỏi: “Bối nha đầu, không phải tại nàng nói trước sao?”
“Ta nói chính là tấm vải trên đỉnh đầu kìa.” Tô Bối Bối tức giận nói: “Ngươi không thấy nó luôn lóe lên ánh sáng màu đỏ sao? Nhất định là có vấn đề.”
Lúc này, Hạ Thiên mới lười biếng ngẩng đầu nhìn một chút nhưng cũng không để trong lòng: “Chẳng sao, lòe loẹt, nhìn qua chỉ là thứ đồ chơi dọa người.”
“Đây là Huyết Mạc Y. Có nó, có thể giúp cho bổn tọa luyện hóa tinh lực của các ngươi làm việc cho ta.” Chung Nghĩa Phong cười một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ ngạo nhiên: “Mặc dù bổn tọa không nghĩ đến các ngươi còn sống, nhưng cũng đã có sự chuẩn bị. Tương tự, mặc dù sát khí bên trong cơ thể ma đồng đã bị ngươi loại trừ, nhưng bổn tọa cũng đã có phương pháp ứng đối. Cho dù sách lược vẹn toàn cũng sẽ có lúc tính sót. Biện pháp tốt nhất chính là chuẩn bị nhiều tay.”
Hạ Thiên nhếch miệng, tùy ý nói: “Ngươi có chuẩn bị nhiều hơn cũng vô dụng thôi. Thực lực quá yếu, giết các ngươi và giết mấy con gà chẳng có gì khác biệt.”
“Rất nhanh, ngươi sẽ phải hối hận vì sự tự phụ này.”
Chung Nghĩa Phong cười một tiếng, biểu hiện giống như tính trước: “Hết thảy hành động của ngươi thật ra đều nằm trong kế hoạch của ta.”
“Từ lúc ta biết ngươi chính là trở ngại trên đường của ta, ta đã bắt đầu tính toán ngươi.”
“Một khắc ngươi bước lên đảo Cuồng Hoan, ngươi đã nằm trong tính toán của ta. Đám sát thủ kia không phải đi giết ngươi mà là đi thu hoạch khí tức của ngươi.”
“Chỉ là không nghĩ đến ngươi lại giữ lại tiểu cô nương kia, cũng không giết chết nàng ta. Ban đầu, kế hoạch của ta chính là để Ni Xai Phách tiết lộ một chút tin tức, nhưng không sao, hiệu quả cũng giống nhau thôi.”
“Khi gặp ngươi ở trên máy bay, ta đã cố ý giấu tất cả ký ức của mình lên một người hành khách, chính là để phòng ngừa ngươi nhìn ra được sơ hở, đồng thời một lần nữa thu hoạch khí tức của ngươi.”
“Đương nhiên, vợ của ta hoàn toàn không biết kế hoạch của ta, cho nên nàng ta mới diễn một cách chân thực như vậy. Khả năng các ngươi mắc lừa cũng cao hơn.”
“Chờ các ngươi đến nhà của ta, tất cả đều nằm trong tính toán của ta. Cho dù ở giữa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn một chút, nhưng vẫn không thoát ra khỏi tính toán của ta.” Nói đến chỗ hưng phấn, Chung Nghĩa Phong yên lặng nhìn Hạ Thiên, sau đó cười như điên: “Hạ Thiên, mặc kệ ngươi có tin hay không, thật ra thắng thua của cuộc chiến này cũng đã sớm nằm trong kế hoạch của ta. Khí tức của ngươi đã bị mảnh vỡ thần hạch của ta khóa chặt. Ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”
Hạ Thiên ung dung nói: “Thắng thua là dựa vào thực lực, không phải tính toán.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận