Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1954. Ngươi không thấy mất mặt sao?

“Này, ta có thể làm bạn gái của ngươi, ngươi có thể đổi xưng hô cho ta được không? Đừng suốt ngày gọi ta là Tiểu muội chân dài, ta không thích xưng hô đó!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Nhưng ta thích.” Hạ Thiên nghiêm túc nói, hắn rất thích xưng hô này nên không muốn đổi.
“Này, đồ biến thái, ngươi dỗ dành bạn gái của mình như thế à?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ rất khó chịu, thực ra nàng cảm thấy thay vì bị tên biến thái đó cướp về làm vợ nhỏ nhỏ, vậy chi bằng làm cái gọi là bạn gái duy nhất của hắn, để ít nhất nghe có vẻ tốt hơn, nàng cũng cảm thấy trong lòng tốt hơn.
Nhưng gia hỏa kia vừa nói nàng là bạn gái, vừa không có chút ý tứ dỗ dành, vậy tại sao nàng phải làm bạn gái của hắn? Đương nhiên, điều quan trọng nhất là không phải nàng thực sự cảm thấy cái biệt danh Tiểu muội chân dài đó không hay, mà vì đã có một nữ nhân khác được gọi là Muội muội chân dài, cho dù nữ nhân đó có thực sự đẹp hơn nàng, nàng cũng không muốn trở thành phiên bản nhỏ của Muội muội chân dài!
“Tiểu muội chân dài, xưng hô này hay thật mà.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Cô sẽ thích xưng hô này.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đột nhiên hiểu ra, nàng không thể trông cậy vào gia hỏa ấy đổi xưng hô cho mình, may là nàng không đặc biệt tức giận, dù sao thì nàng cũng biết Hạ Thiên là loại người như vậy.
“Tuỳ ngươi, ta sẽ gọi cho Thạch Thuần trước, hỏi về Tôn Vân.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi vào số điện thoại của Thạch Thuần.
“Chà, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, ngươi nhớ ta sao? Nếu ngươi nhớ ta, ta có thể tìm ngươi ngay lập tức, hay ngươi lẻn ra ngoài đi, hai chúng ta bỏ trốn…” Vừa kết nối điện thoại, giọng nói có chút phấn khích của Thạch Thuần vang lên.
“Thuần Thuần, có phải ngươi lại muốn ăn đòn rồi không?” Hạ Thiên có chút không vui.
“Gì cơ? Anh rể, ngươi cũng ở đấy à, ừ, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, sao ngươi tìm ta vậy?” Thạch Thuần ngay lập tức chuyển chủ đề.
“Chúng ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây, ngươi có muốn liên lạc với Tôn Vân, hỏi nàng ấy có muốn đi cùng chúng ta không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ trực tiếp nói.
“Bây giờ, nàng ấy đang lêu lổng với bạn trai mới của nàng ấy rồi, ta đoán nàng ấy sẽ không đi với các ngươi đâu, nhưng các ngươi muốn đi đâu, Nhuỵ Nhuỵ tỷ?” Thạch Thuần quan tâm chuyện kia hơn: “Anh rể sẽ không vừa lừa ta đi liền đi chơi với ngươi ở nơi khác chứ? Có phải có gì vui mà các ngươi cố tình không đưa ta đi cùng không?”
“Ta đi đến núi sâu làm giáo viên, ngươi muốn đi không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
“Ồ, chuyện đó, Nhuỵ Nhuỵ tỷ, để ta gọi cho Tôn Vân.” Thạch Thuần lập tức cúp điện thoại, hiển nhiên nàng không có hứng thú hỗ trợ giáo dục ở ngôi làng miền núi nào.
“Này, thả ta ra, nếu ngươi muốn làm bạn trai ta, vậy đi dạo với ta một lát!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hừ một tiếng, nàng đã bắt đầu không tự chủ được mà thực hành những lời đề nghị của Y Tiểu Âm và Triệu Vũ Cơ, thỉnh thoảng dùng thân phận bạn gái của mình để đòi hỏi hư hỏng một chút.
“Được thôi.” Cuối cùng Hạ Thiên vẫn để nàng đứng dậy.
“Đợi ta một chút, ta thu dọn đồ đạc, không thể mang theo nhiều quần áo như vậy.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ muốn dọn dẹp trước.
“Tiểu muội chân dài, cô không cần dọn dẹp, cứ để đồ ở đây là được, lần sau chúng ta lại đến.” Hắn nói với nàng: “Nơi này không tồi, ta sẽ bảo bọn họ giữ lại cho ta, không cho người khác ở.”
“Được thôi, vậy ta phân loại một chút.” Ninh Nhuỵ Nhuỵ cảm thấy như vậy cũng được, bởi vì quần áo hơi nhiều, hơi khó mang theo.
Ninh Nhuỵ Nhuỵ đi thu dọn quần áo, Hạ Thiên lại đi theo.
“Tiểu muội chân dài, ta thấy bộ đồ lót này khá đẹp, cô muốn mang theo không? Với bộ bikini này, cũng đẹp đấy…” Hạ Thiên hy vọng Ninh Nhuỵ Nhuỵ sẽ mang theo một vài bộ quần áo đẹp để hắn nhìn.
“Ngươi tưởng ở trong núi sâu đó sẽ có cơ hội mặc bộ quần áo kiểu này sao?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức giận nói.
Nàng hừ một tiếng, nói thêm: “Cho dù có cơ hội, ta cũng không mặc cho ngươi nhìn!”
“Tiểu muội chân dài, cô không muốn diện đồ cho ta nhìn sao?” Hạ Thiên có vẻ hơi vui: “Được thôi, vậy ngươi không cần mang theo những bộ quần áo ấy nữa.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ cho Hạ Thiên một cái liếc mắt, định nói gì đó, điện thoại đổ chuông, chính là Thạch Thuần lại gọi.
“Nhuỵ Nhuỵ tỷ, mọi chuyện không ổn rồi, có lẽ Tôn Vân đã xảy ra chuyện!” Thạch Thuần nói nhanh trong điện thoại.
“Nàng ấy thế nào rồi?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Nhụy Nhụy tỷ, ta không biết, ta vừa gọi điện thoại cho nàng ấy, kết quả không gọi được, không phải không có người tiếp, là điện thoại đã bị tắt máy rồi, trước giờ Tôn Vân đều không bao giờ tắt máy cả.” Thạch Thuần nói nhanh: “Vốn là, ta cảm thấy có thể điện thoại của nàng ấy đã hết pin hoặc đột nhiên hư mất, sau đó ta gọi điện thoại thông qua điện thoại trong phòng của khách sạn, vẫn không có người tiếp nhận.”
“Vậy ngươi có bảo phục vụ đi xem một chút không?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Không có, Nhụy Nhụy tỷ, ta cảm thấy tình huống không đúng lắm, nếu thật sự xảy ra chuyện, phục vụ đi xem chẳng những không biết, có thể còn sẽ đưa đến hiệu quả ngược lại, nếu không thì ngươi và anh rể nhanh đi xem một chút đi?” Trong giọng nói của Thạch Thuần có chút vội vàng, mặc dù bây giờ nàng và Tôn Vân không thể chơi cùng một chỗ nhiều, nhưng nàng thật sự quan tâm đến người bạn đó.
Nói cho cùng, bạn của nàng không nhiều.
“Được thôi, ta đi xem một chút.” Ninh Nhụy Nhụy đồng ý.
Cúp điện thoại, Ninh Nhụy Nhụy lười nói với Hạ Thiên, trực tiếp đi ra bên ngoài, nàng cảm thấy nếu mình nói với hắn, thì chắc chắn hắn sẽ dùng đủ loại lý do không muốn đi, ví dụ như chuyện Tôn Vân không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng nếu nàng trực tiếp đi như thế, nhất định hắn sẽ đuổi kịp.
Không phải sao, vừa đi ra cửa phòng, eo nhỏ cảm thấy bị siết chặt, quả nhiên Hạ Thiên cũng đi ra, ừ, còn ôm nàng lên.
“Này, ngươi thật sự không cảm thấy như vậy có chút mất mặt sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhịn không được hỏi.
Nàng đang mang đôi giày cao gót, bây giờ nàng cao hơn Hạ Thiên rất nhiều, người khác thấy nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
“Sẽ không, mặc dù cô không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng đẹp hơn nhiều so với những người quái dị kia, cô sẽ không làm cho ta mất mặt.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
Nàng không phản bác được, liền dứt khoát lười nói, tất nhiên tên háo sắc ấy không sợ người khác chế giễu vóc dáng của hắn không cao, nàng cũng không vấn đề gì.
Nhưng không bao lâu, Ninh Nhụy Nhụy lại nhịn không được: “Này, tên biến thái chết tiệt, ngươi ôm cũng được đi nhưng đừng lộn xộn được không?”
“Tiểu muội chân dài, gần đây số lần cô vận động không nhiều, ta giúp cô đấm bóp một chút, nếu không, eo cô sẽ to ra.” Hạ Thiên nghiêm túc nói.
“Cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức sợ hết hồn, cũng nổi nóng: “Ngươi đừng nói nhảm, gần đây ta vận động rất thường xuyên đó.”
“Cô vẫn vận động quá ít, ví như buổi tối...” Hạ Thiên cười hì hì nói.
“Tên lưu manh chết tiệt, ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Ninh Nhụy Nhụy lập tức biết hắn đang nói hưu nói vượn, tên biến thái này định dỗ nàng làm chuyện bậy bạ với hắn, nàng sẽ không làm đâu.
“Tiểu muội chân dài, bây giờ vào buổi tối nàng rất lười, không có tu luyện cũng không có giúp ta, nàng không phải là một người tu tiên đủ tư cách cũng không phải là một bạn gái đủ tư cách.” Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
“Tu luyện không có tác dụng gì, tại sao phải tu luyện?” Ninh Nhụy Nhụy tức giận nói, nàng không muốn lười biếng, mà mỗi lần nghĩ đến việc tu luyện vất vả cả đời cũng không sánh nổi việc tên chết tiệt đó châm cho nàng một châm, lập tức mất đi động lực tu luyện.
“Tiểu muội chân dài, thật ra tu luyện vẫn có hữu dụng, nhưng, nếu buổi tối nàng nguyện ý giúp ta, vậy chuyện tu luyện không quan trọng nữa.” Hạ Thiên cười hì hì nói.
Ninh Nhụy Nhụy lần nữa cho hắn một cái liếc mắt, không muốn để ý đến hắn, nói tới nói lui cuối cùng mục đích của tên lưu manh đó, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.
Bước đi trên đôi chân dài miên man đó, mặc kệ dọc đường đi có những ánh mắt quái dị của người khác, rất nhanh nàng đã đi tới bên ngoài phòng khách sạn nơi Tôn Vân ở, gõ cửa một cái, không có ai trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận