Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3185: Bọn họ sẽ chết còn ta thì không

“Ngươi muốn nói cái gì thì cứ nói ra, muốn làm cái gì thì cứ làm, không cần nhân nhượng, không cần ủy khuất. Tất cả phải nhìn vào bản tâm của ngươi, như vậy mới tốt.”
Y Tiểu Âm nghe được âm thanh này, trong lòng run lên, xoay người nhìn lại. Quả nhiên là nữ nhân trong dự đoán của nàng.
“Đã lâu không gặp.” Nguyệt Thanh Nhã nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt hai người. Nàng nói với Y Tiểu m: “Ngươi sống có tốt không?”
Y Tiểu Âm nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Cảm ơn đã quan tâm, ta vẫn còn có thể đi được.”
“Nguyệt tỷ tỷ, tỷ nhận được tin tức mà ta và Yêu Yêu nhờ người truyền đến sao?” Diệp Mộng Oánh nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã, tâm trạng cũng thoáng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nguyệt Thanh Nhã gật đầu: “Đúng vậy, khi nhận được tin tức, ta thương lượng với Thanh Ảnh một chút, sau đó chạy đến đây.”
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Diệp Mộng Oánh hỏi.
Y Tiểu Âm vẫn còn lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên, vội nói với Nguyệt Thanh Nhã: “Còn có Hạ Thiên nữa, hắn khả năng đang gặp chút phiền phức. Chúng ta có nên đi giúp hắn hay không?”
“Chỉ cần hắn không chết, hắn có thể tự mình giải quyết.” Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười một tiếng, nói với Y Tiểu m: “Chúng ta nên thăm dò không gian này một chút. Nếu ta đoán không sai, nơi này hẳn là nơi ẩn núp của Dã Hỏa lão tổ. Bây giờ, chúng ta phải tìm cho bằng được lão ta, sau đó tiêu diệt.”
“Được.”
….
Sau khi Hạ Thiên tiến vào hắc động, hắn lại tiến vào một không gian khác biệt.
Nơi này có vô số chân cụt tay đứt, hình thể vô cùng to lớn, rất giống một khu vực nào đó bên trong bí cảnh Quy Khư.
Phía cuối núi thây biển máu là một tượng thần vô cùng to lớn.
Toàn thân tượng thần bốc lửa, chảy ra dung nham cuồn cuộn.
Chỉ một ngón tay đã cao mấy chục trượng.
Theo tỷ lệ này mà tính, tượng đá này cao khoảng hơn vạn trượng.
Hạ Thiên đứng dưới chân tượng thần, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy đầu gối của nó.
“Tiểu tử, ngươi đã đến đây, ngươi nhất định phải làm tốt chuẩn bị hình thần câu diệt.”
Bên trong hư không, một âm thanh hùng hồn vang lên.
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi là ai? Ngươi đừng có ẩn núp nữa, cứ đứng ra đây mà nói chuyện.”
Âm thanh kia giống như lôi điện, không ngừng nổ vang bên tai Hạ Thiên: “Lão phu chính là Dã Hỏa Thánh Quân, Thượng tôn Hỏa tu Ma đạo, thánh tử Ma tộc hư không, Giới chủ Ngọc Phần giới bên dưới liên minh tu tiên, Thánh tổ Vạn Hỏa giáo.”
“Được rồi, dẹp cái đống buff đó sang một bên đi.” Hạ Thiên móc móc lỗ tai, lười biếng nói: “Ni Ma La bên ngoài là người của ngươi?”
“Là phân thân của lão phu, chẳng qua chỉ có một phần vạn thực lực của lão phu mà thôi.” âm thanh kia thản nhiên nói: “Ngươi có thể đánh qua đánh lại được với hắn ta, ngươi cũng có chút thực lực đấy. Chi bằng gia nhập làm môn hạ của lão phu, làm đồng tử thổi lửa, như thế nào?”
Hạ Thiên nhếch miệng, khó chịu nói: “Ta thấy dung mạo ngươi rất xấu, chi bằng làm lão đầu tử thổi tiêu dưới cờ một con chó của ta, như thế nào?”
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Hiện tại ta chưa nuôi chó, nhưng ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể chọn cho mình một con chó mình thích. Đương nhiên, chó hoang cũng được.”
“Quả nhiên là hạng người ngu dốt, không có triển vọng gì cả.” Dã Hỏa lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Thiên đại tạo hóa đang ở trước mặt ngươi, ngươi chỉ lo miệng lưỡi nhanh chóng. Đây cũng là bệnh chung của đám sâu kiến các ngươi, đúng là buồn cười.”
“Ngươi đừng cứ nói mãi mấy lời nhảm nhí này.” Hạ Thiên cười nói: “Ta nói thật đấy. Mỗi tháng ta sẽ trả cho ngươi ba vạn tiền lương, cộng thêm một năm bảo hiểm và một cái nhà. Điều này không phải tốt hơn so với việc ngươi ở cái nơi rách nát này, mỗi ngày ăn xác chết?”
“Ha ha ha ha.” Dã Hỏa lão tổ giận quá hóa cười, tượng thần trợn trừng hai mắt, hai luồng lửa đốt chỗ Hạ Thiên thành một cái hố.
Hạ Thiên nhẹ nhàng rơi xuống đằng xa, khó chịu nói: “Lão đầu nhi, ngươi muốn chết đúng không?”
“Ngươi có biết đám thi khối này là của ai không?” Dã Hỏa lão tổ cười gằn.
“Là ai thì liên quan gì đến ta?” Hạ Thiên lười trả lời mấy vấn đề không có dinh dưỡng này.
Dã Hỏa lão tổ đắc ý nói: “Đám người đó không có người nào mà không phải là thiên tài tung hoành các giới tu tiên năm đó. Vô số Kim Đan Kỳ, vô số Nguyên Anh Kỳ, Phân Thần, Hợp Thể, thậm chí Độ Kiếp Kỳ cũng không ít. Bọn họ đều mượn đầu lão phu để thành danh, kết quả tất cả đều trở thành chất dinh dưỡng nuôi lão phu bế quan vạn năm. Ngươi cảm thấy ngươi có chỗ gì hơn bọn họ chứ?”
“Đương nhiên là có.” Hạ Thiên khinh thường nói: ‘Điểm khác biệt lớn nhất chính là bọn họ chết còn ta thì không.”
“Không chết?” Dã Hỏa lão tổ nghe xong, cũng không còn hào hứng tiếp tục trò chuyện với Hạ Thiên nữa: “Cho dù mấy lão ma đứng đầu tu tiên liên minh cũng không dám nói mình không chết. Ngươi thì tính là cái gì?”
Hạ Thiên nhìn thẳng tượng thần, giọng điệu từ đầu đến cuối cũng không có gì thay đổi quá lớn, vẫn thái độ lười biếng như cũ: “Bọn họ là bọn họ, ta là ta, ta nói ta sẽ không chết vậy thì sẽ không chết.”
“Buồn cười.” Dã Hỏa lão tổ thản nhiên nói: “Vậy để lão phu tiễn ngươi đi chết.”
Chỉ thấy tượng thần kia giật giật, tay trái chậm rãi nâng lên, giống như thiên thạch giáng lâm thiên hạ.
Dùng một loại uy thế không thể địch lại đánh về phía Hạ Thiên như đánh sâu kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận