Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3050: Miễn cưỡng hợp, nhưng người thì chết rồi

Hắn ta vừa dứt lời, Tô Vô Song nhìn thoáng qua có ba tiểu đội từ các hướng khác nhau tiến đến gần phòng của nàng.
Có hai đội mặc áo giáp màu trắng, tay cầm súng ngắn kiểu dáng cổ quái, còn có một đội mặc áo giáp màu đỏ, cầm dây điện trong tay. Mỗi tiểu đội có chừng năm sáu người, phân công hợp tác, nghiêm chỉnh huấn luyện.
“Đế đô còn có loại người như vậy sao?” Hạ Thiên hờ hững nói: “Xem ra mắt Triệu Hiểu Trác đã bị mù thật rồi.”
Tô Vô Song kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Mấy chuyện này hẳn do Thiên Đạo tổ phụ trách, tại sao ngươi lại không mắng Triệu Thanh Thanh?”
“Giá trị vũ lực và nguy hại của những người này quá thấp, Thiên Đạo tổ căn bản chướng mắt.” Hạ Thiên giải thích: “Nhưng bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng không nên coi nhẹ. Là tổ trưởng Thiên tổ, Triệu Hiểu Trác đương nhiên phải bị mắng.”
Tô Vô Song khá hiểu tâm tư của Hạ Thiên: ‘Ta thấy ngươi không nỡ mắng nữ nhân của mình mà thôi.”
“Đó không phải là điều đương nhiên sao.” Hạ Thiên cũng không phủ nhận, ngược lại còn khẳng khái thừa nhận: “Đừng nói Thanh Thanh nha đầu không sai, cho dù có sai, khẳng định cũng là người khác sai.”
Tiền thiếu gia nhìn Hạ Thiên và Tô Vô Song hoàn toàn không để hắn ta vào mắt, lập tức điên lên: “Mẹ nó, các ngươi còn có tâm trạng ở đây liếc mắt đưa tình. Mau dạy cho chúng một bài học cho ta.”
Đám đội viên mặc đồ trắng lập tức nhắm súng ngay Hạ Thiên và Tô Vô Song.
Đùng đùng đùng.
Một vài tiếng nổ vang lên. Hạ Thiên và Tô Vô Song đều lông tóc không thương.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Mắt các ngươi mù hết rồi sao?” Tiền thiếu gia mở to mắt, mắng to đám đội viên: “Hai người lớn như thế này mà các ngươi có thể bắn chệch?”
Hạ Thiên cười nói: “Không có bắn chệch, vừa rồi còn bắn rất chuẩn.”
Tiền thiếu gia nghe Hạ Thiên nói xong, lửa giận càng sâu: “Ngươi không phải muốn nói, quần áo của ngươi được làm từ chất liệu đặc biệt, có thể chống lại thuốc do công ty chúng ta nghiên cứu ra.”
Tô Vô Song đáp: “Ngươi nên lo lắng xem quần áo của ngươi có phải được đặc chế hay không?”
“Có ý gì vậy?” Gương mặt Tiền thiếu gia hiện lên sự nghi ngờ, bỗng cảm thấy không đúng, cúi đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy quần áo của mình bị thủng mấy lỗ lớn, làn da cũng bị đốt, ngay cả tạng phủ bên trong cũng nhìn thấy rõ ràng.
“A…”
Tiền thiếu gia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, nhưng cũng không chết ngay, cắn răng nói: “Mau mang ta về phòng thí nghiệm.”
“Người kia có bắt hay không?” Có đội viên lên tiếng hỏi.
“Bắt con mẹ ngươi đấy.” Tiền thiếu gia tức đến mức thiếu chút nữa thổ huyết: “Cứu mạng của ta quan trọng hơn. Đôi cẩu nam nữ này từ từ thu thập sau. Cho người canh chừng bọn họ cho ta, còn có đứa bé kia nữa.”
“Rõ.” Tất cả mọi người lĩnh mệnh, trong nháy mắt rút lui, mang theo Tiền thiếu gia biến mất vô tung vô ảnh trong một phút.
Hạ Thiên hỏi Tô Vô Song: “An Tâm, ngươi định xử lý đám ngu ngốc này như thế nào?”
“Đám người này chỉ là lâu la mà thôi, xử lý bọn chúng cũng chẳng giải quyết được vấn đề.” Tô Vô Song tự có suy tính: “Ta phải ra ngoài một chút. Ngươi hãy giúp ta chăm sóc em trai ta giùm.”
“Ta không có hứng thú chăm sóc con nít.” Hạ Thiên đương nhiên trực tiếp từ chối: “An Tâm, nếu ngươi đi tiêu diệt hang ổ của bọn chúng, ngươi nên mang ta theo cùng mới đúng chứ.”
“Chỉ có mấy người như thế, không cần ngươi phải ra tay.” Tô Vô Song biết rõ thực lực của Hạ Thiên. Tuy nói cảnh giới của hắn bây giờ không cao, nhưng khi thực chiến, thực lực của con hàng này sẽ tăng lên một trình độ cực kỳ đáng sợ. Cho dù là nữ hoàng bệ hạ cũng không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa, nếu con hàng này ra tay, nhất định tử thương vô số. Điều này mâu thuẫn với lý niệm của nàng.
Tô Vô Song từ trước đến nay chỉ tru tội ác đầu bảng, đa phần sẽ khuyên nhủ bọn họ hối cải làm người. Đây cũng chính là chuẩn tắc của đa số đại hiệp trên giang hồ. Ở phương diện này, Tô Vô Song càng phù hợp với người cổ đại ở trái đất, hoặc phù hợp với người giang hồ ở Tiên Vân đại lục.
“Tùy ngươi.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi không yên tâm đứa bé kia, ngươi hãy mang nó đến Triệu gia. Chỗ đó khẳng định an toàn hơn ở đây.”
“Được rồi, không cần phải như vậy.” Tô Vô Song suy nghĩ một chút, vẫn không đồng ý. Không phải là nàng không tin tưởng Triệu gia, mà nàng tạm thời không muốn có liên lụy quá sâu với Hạ Thiên, cũng không muốn di chuyển phiền phức của mình cho người khác.
“Tỷ tỷ, ta đi chung với tỷ.” Tô Vô Địch không biết xuất hiện từ lúc nào, cười nói: “Ta muốn tận mắt nhìn chỗ đó bị hủy diệt.”
Tô Vô Song có chút ngoài ý muốn nhìn em trai của mình: “Ngươi không sợ sao?”
“Sợ? Có gì phải sợ chứ?” Tô Vô Địch cười nói: “Còn không phải có tỷ và anh rể sao?”
Tô Vô Song cũng không phải loại người đang đói, có người mời ăn thì bảo no rồi. Nàng gật đầu: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Lúc này, điện thoại Hạ Thiên bỗng nhiên vang lên, là Triệu Hiểu Trác gọi.
Hạ Thiên trực tiếp tắt máy, không hề có ý định nghe.
Nhưng Triệu Hiểu Trác lại gọi tiếp.
Hạ Thiên lại tắt.
Sau mấy lần, là Triệu Thanh Thanh gọi.
“Này, Thanh Thanh nha đầu, ngươi tìm ta có việc gì sao?” Hạ Thiên cười nói: “Có phải ngươi nhớ ta hay không?”
“Sư phụ, tại sao ngươi biết ta nhớ ngươi?” Triệu Thanh Thanh hỏi lại.
Trong điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói không nhịn được của Triệu Hiểu Trác: “Hai người các ngươi tâm sự đủ chưa, mau nói chuyện chính đi.”
“Ngươi câm miệng lại, dám rống to với Thanh Thanh nha đầu, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên khó chịu nói.
Triệu Thanh Thanh mỉm cười, nói với Hạ Thiên: “Sư phụ, ta tìm ngươi đúng là có chút chuyện.”
Hạ Thiên chậm rãi đáp: “Ngươi nói đi.”
“Ta vừa biết cao ốc hiệp hội thần y bị sụp đổ, sư phụ ngươi không có việc gì chứ?” Triệu Thanh Thanh hỏi.
Hạ Thiên thản nhiên hỏi lại: “Thanh Thanh nha đầu, ngươi nghĩ ta có việc gì chứ?”
“Đương nhiên không rồi.” Triệu Thanh Thanh dừng một chút, sau đó nói: “Thật ra, Triệu Hiểu Trác và Viên Thế Hoàng muốn biết người mà bọn họ sắp xếp có hợp tâm ý của ngươi hay không.”
“Miễn cưỡng hợp.” Hạ Thiên nói: “Nhưng người thì chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận