Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3119: Ta không quen ngươi

Nam Cương nhiều núi, bất luận ở đâu, phóng nhãn nhìn chung quanh đều là dãy núi chập trùng vô tận, liên miên không ngừng.
Y Tiểu Âm đến Nam Cương đã mấy ngày. Sau khi đám người thần bí dẫn nàng đến đây, để lại cho nàng tấm bản đồ thì biến mất không thấy đâu.
Nàng đợi một hai ngày cũng không thấy tung tích của những người kia. Về sau, Y Tiểu Âm cũng hiểu ra, đám người này muốn nàng thông qua bản đồ tìm cách tiến vào trung tâm dãy núi.
Bởi vì năm đó, bệnh nhân mà nàng và sư phụ trị liệu đang ở chính giữa dãy núi Nguyệt Phương Nguyên.
“Dãy núi này quả nhiên có vấn đề.” Trong khoảng thời gian này, Y Tiểu Âm vẫn luôn thăm dò trên núi, thỉnh thoảng còn đối đầu với đám người thần bí đã đưa tấm bản đồ cho nàng.
Y Tiểu Âm phát hiện dãy núi kéo dài không dứt này đã tạo thành một trận pháp tự nhiên.
Cái gọi là Nguyệt Phương Nguyên, mặc dù trước mắt còn chưa tìm thấy rốt cuộc ở đâu, nhưng nàng có thể xác định, nó tuyệt đối nằm ở chỗ sâu trong núi, cũng chính là trận nhãn.
“Chẳng những là trận pháp, hơn nữa còn chiếu ứng ngũ hành bên trong cơ thể.”
Y Tiểu Âm đứng trên núi quan sát Nam Cương, nhất là thị trấn nhỏ, trong lòng lại có một suy nghĩ mới: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Là xảo đoạt thiên công hay là vị một vị đại năng nào đó cố tình làm ra?”
“Mặc kệ là cái nào, tất cả đều không quan trọng.” Lúc này, bên trên vang lên một âm thanh: “Ngươi nên lo cho cái mạng nhỏ của ngươi đi.”
“Ngươi là ai?” Y Tiểu Âm chậm rãi quay người lại, nghi hoặc nhìn nữ nhân che mặt: “Giữa chúng ta có thù sao?”
Nữ nhân che mặt cười lạnh: “Đương nhiên là có thù, lại còn là huyết hải thâm cừu.”
“Thật sao?” Y Tiểu Âm quan sát nữ nhân kia một chút, phát hiện bất luận tư thái hay là hình dạng đều không có ấn tượng: “Hình như ta không quen biết ngươi.”
“Ngươi không biết ta nhưng ta lại biết ngươi, cho dù ngươi có hóa thành tro ta cũng biết.” Nữ nhân che mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Y Tiểu m, ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào?”
“Ta không thích chơi trò bí hiểm, ngươi nên nói rõ đi, rốt cuộc ngươi là ai?” Y Tiểu Âm cau mày, mặc dù trí nhớ của nàng không lợi hại bằng Hạ Thiên nhưng cũng không đến mức không chút ấn tượng với người quen biết. Nữ nhân trước mắt xác thực rất lạ: “Hay là ngươi để lộ chân dung của mình đi, biết chừng đâu ta sẽ nhớ đến.”
Nữ nhân che mặt cũng không do dự, tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt đầy vết sẹo kinh khủng: “Y thần y thân mến, bây giờ ngươi đã nhớ ra chưa?”
“Thật ngại qua, ta có thể xác định, ta không quen ngươi.” Y Tiểu Âm lắc đầu.
“Ha ha ha, ta biết ngay là ngươi sẽ nói như vậy.” Hận ý trong mắt nữ nhân che mặt lại càng đậm. Nàng ta chỉ vào Y Tiểu Âm mà nói: “Ta tên Lưu Xuân Lan, trước kia là đệ nhất mỹ nữ thành phố Thiên Nam, dáng dấp của ta có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, hoa dung nguyệt mạo, nói là tiên nữ cũng không đủ. Bây giờ ta thành diện mạo quỷ quái như thế này, tất cả đều vì ngươi, còn có Hạ Thiên. Cho nên, ngươi và Hạ Thiên nhất định phải trả một cái giá thật đắt.”
Y Tiểu Âm trên cơ bản có thể xác định nữ nhân này đã hiểu lầm chuyện gì, lập tức giải thích: “Mỗi lần ta chữa cho một bệnh nhân đều có ghi chép rõ ràng, hơn nữa ta cũng không thể quên. Trong những bệnh nhân đó tuyệt đối không có ngươi. Còn Hạ Thiên, nếu hắn đã ra tay, tuyệt đối không thể thất bại. Ngươi có lẽ chỉ là một người giả mạo.”
“Ngươi rất biết trốn tránh trách nhiệm.” Lưu Xuân Lan oán độc nói: “Khi các ngươi kiếm tiền bó lớn bó nhỏ, sao các ngươi không nói mình là giả mạo.”
“Năm năm trước, ngươi và Hạ Thiên mở một phòng khám khám bệnh cho những người giàu có ở thành phố Thiên Nam, thu mỗi hội viên năm ngàn vạn hội phí, còn nói có thể trị bất cứ bệnh tật gì. Lúc đó, ta chỉ muốn xóa vết bớt trên mặt của ta, kết quả thì sao? Bây giờ đã thành bộ dạng như quỷ như thế này.”
“Ta tìm các ngươi ròng rã năm năm. Năm năm qua, ngươi biết ta sống như thế nào không?”
“Ta chưa từng đến thành phố Thiên Nam mở một phòng khám khám bệnh cho người giàu có nào cả.” Y Tiểu Âm có thể xác định nữ nhân này đã gặp phải lừa đảo, hơn nữa còn là lừa đảo gan to bằng trời: “Hạ Thiên không có khả năng làm mấy chuyện như vậy.”
“Ha ha ha, ta biết ngươi sẽ không thừa nhận.” Lưu Xuân Lan nở nụ cười oán độc: “Năm năm qua, các ngươi vẫn luôn trốn tránh ta. Bây giờ, ngươi có muốn tránh cũng không thể tránh. Ngươi không trốn đi đâu được, ngươi vẫn không chịu thừa nhận?”
“Chúng ta tránh ngươi?” Y Tiểu Âm cảm thấy nữ nhân này thật quá điên rồ: “Ta đề nghị ngươi nên đi báo cảnh sát đi, sớm một chút tìm ra mấy tên lừa đảo.”
Lưu Xuân Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Y Tiểu m, giọng nói căm hận: “Không hổ là nữ thần y, da mặt của ngươi dày đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đến bây giờ ngươi còn làm như không có việc gì xảy ra, thật khiến cho ta phải mở rộng tầm mắt.”
Y Tiểu Âm không biết phải nói như thế nào. Mấy năm qua, vẫn luôn có những tên lừa đảo dùng danh nghĩa của nàng hoặc Hạ Thiên đi lừa đảo khắp nơi. Nàng cũng đã cho người đi xử lý những tên lừa đảo đó. Đáng tiếc, hiệu quả quá mức bé nhỏ.
“Ta đã nói hết rồi.” Y Tiểu Âm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tình huống của ngươi, trước kia ta cũng không phải chưa từng gặp qua. Như vậy đi, ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi dung mạo trước, sau đó ngươi đi báo cảnh sát hoặc đến cao ốc Thần Y báo cáo lại. Ta sẽ cho người đi tìm đám lừa đảo kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận