Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3986: Ngươi không xứng để biết

Vù!
Tinh thần Thẩm Hồng Phi run lên, vung tay bắn ra một phi đao.
“Tiểu tử, đao của ngươi có ấn ký của Thượng Quan gia. Ngươi chính là hung thủ giết người khắp nơi mấy ngày trước?”
Một cái hố đột nhiên xuất hiện trên mặt đất đằng xa. Tiếp theo, từ trong hố chui ra một nam nhân gầy còm cao chưa đến một mét ba, dáng dấp đầu trâu mặt ngựa, còn có hai cọng râu hình chữ bát, vô cùng hèn mọn.
“Ngươi là ai?”
Hạ Thiên nhìn nam nhân gầy còm một chút, thuận miệng hỏi.
“Hắn ta chính là lão Bát Long gia.”
Thẩm Hồng Phi ngược lại nhận ra người trước mắt: “Nghe nói người này cực am hiểu độn thổ, danh xưng chuột trong đất, người ta hay gọi là Long Bát Thử.”
Người tới lạnh lùng nói: “Hãy gọi ta là Long Bát gia.”
“Dáng dấp của ngươi quá xấu.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không phải họ Long, dáng dấp lại giống chuột, ngươi không phải đi lạc chứ?”
Sắc mặt Long Bát Thử trở nên cực kỳ khó coi, khàn giọng quát lớn: “Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì mà cũng dám làm loạn ở địa bàn Long gia? Vừa rồi chính ngươi giết vợ của ta à?”
Hạ Thiên nói: “Vợ của ngươi rõ ràng tự sát, liên quan gì đến ta?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Hồng Phi tiện tay chỉ vào thi thể nữ nhân trang điểm đậm: “Không tin thì tự ngươi đi kiểm tra đi. Bà ta bị chính cây kéo lớn của mình đâm chết.”
Long Bát Thử đương nhiên biết, nhưng hắn ta đương nhiên không chấp nhận thuyết pháp của hai người, lạnh lùng nói: “Mặc dù vợ của ta có rất nhiều, thiếu một người cũng không sao, nhưng nữ nhân của Long Bát ta, không phải các ngươi có thể ức hiếp. Cho nên, hai ngươi nên tự vẫn hay là để ta động thủ?”
“Một tên giống chuột, ngươi phách lối cái gì?”
Hạ Thiên có chút kỳ quái hỏi.
Long Bát Thử nheo mắt, hung dữ hỏi: “Tiểu tử, ngươi nhìn rất lạ mặt, rốt cuộc ngươi do nhà nào phái đến?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn nói: “Muốn đánh nhau thì nhanh một chút. Không đánh thì biến xa một chút, đừng có cản đường ta.”
“Đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với ta như thế.”
Hàm râu hình chữ bát của Long Bát Thử run lên, cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi muốn làm quỷ, Bát gia ta sẽ thành toàn cho ngươi, thuận tiện báo thù thay cho vợ của ta.”
Hạ Thiên khoanh tay, lạnh nhạt chờ đối phương ra chiêu: “Vậy ngươi nhanh lên một chút, thời gian của ta đang gấp.”
“Hạ đại ca, ngươi nên cẩn thận một chút.”
Thẩm Hồng Phi biết Long Bát Thử trước mắt lợi hại, vội giải thích: “Hắn ta là một trong số ít những cao thủ trẻ tuổi của Long gia, nghe nói tổng cộng có mười tám người, gọi cái gì là Long gia thập bát kiệt, rất được Long gia lão tổ yêu thích. Mỗi người đều được phát cho một giọt chân huyết, uy lực cực lớn. Hạ đại ca ngươi phải cẩn thận.”
“Chân huyết?”
Hạ Thiên vẫn khinh thường như cũ: “Thứ đồ gì vậy?”
“Cụ thể là cái gì thì ta không rõ.”
Thẩm Hồng Phi lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác nhìn chằm chằm Long Bát Thử, thấp giọng nói với Hạ Thiên: “Chỉ biết là uy lực rất lớn. Năm đó, Long gia dựa vào chân huyết mới có thể cắn được một miếng thịt từ Thượng Quan gia và Tiêu gia, có được địa vị như ngày hôm nay.”
“Hắc hắc, ngươi biết Long gia chúng ta có chân huyết mà còn dám đến đây làm loạn, các ngươi đúng là không biết sợ chết.”
Long Bát Thử nhếch miệng, lộ ra khóe miệng đầy răng nhọn: “Tuy nhiên, đối phó hai tên váng đầu các ngươi không cần dùng đến chân huyết, Bát gia ta tiện tay cũng có thể làm thịt các ngươi.”
Vù.
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên có mấy luồng sát khí đâm thẳng vào mặt Hạ Thiên và Thẩm Hồng Phi.
Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích.
Thẩm Hồng Phi giật mình, lập tức né tránh.
Hắn ta vừa mới rút lui, mấy luồng trảm ảnh đã bổ tới gần đó, chém mặt đất mà hắn ta vừa đứng thành mấy khe nứt rộng bằng hai ngón tay.
“Nguy hiểm thật.”
Thẩm Hồng Phi cúi đầu, phát hiện góc quần của mình có vết chém, thậm chí còn rách da, máu tươi thuận theo vết thương chảy ra, cũng may mà không có trở ngại gì.
Trong lúc hắn ta thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hắn ta nhớ đến vừa rồi Hạ Thiên hình như không có né tránh. Chẳng lẽ… nghĩ như vậy, hắn ta lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên.
Kết quả lại nhìn thấy một tình huống khiến cho người ta kinh ngạc không hiểu.
Hạ Thiên vẫn còn đứng im tại chỗ, hơn nữa còn lông tóc không thương.
Ngược lại Long Bát Thử vừa rồi còn thần khí vô cùng, lúc này lại bị Hạ Thiên nắm cổ, cả người bị nhấc lên giống như nhấc một con gà con.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Long Bát Thử cố gắng rặn ra một câu quát hỏi.
Hạ Thiên hời hợt nói: “Ta là ai, điều này ngươi không cần phải biết. Ngươi cũng không xứng để biết.”
“Ngươi, tốt nhất ngươi nên thả ta ra. Bằng không, hậu quả ngươi không gánh nổi đâu.”
Lòng tự tôn của Long Bát Thử khiến người ta không cách nào tiếp thu được lời nói của Hạ Thiên, thái độ vẫn vô cùng ác liệt: “Giết một số thành viên vòng ngoài Long gia, thậm chí còn giết nữ nhân của ta, các ngươi vẫn còn chỗ trống mà sống. Nhưng dám đụng đến một sợi lông của ta, vậy thì các ngươi đã khai chiến với Long gia, còn có các thế lực sau lưng các ngươi cũng không chống nổi… A!”
“Tại sao lại phải chống?”
Hạ Thiên cười nói: “Cùng lắm thì trực tiếp tiêu diệt Long gia các ngươi.”
“Đúng là khẩu khí lớn thật.”
Long Bát Thử thiếu chút nữa bị Hạ Thiên làm cho tức cười: “Ngươi có biết Long gia chúng ta có bao nhiêu người không, có bao nhiêu cao thủ không? Long gia lão tổ chúng ta là tu tiên giả cảnh giới cỡ nào không?”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Ta lười biết, cũng không cần biết. Ta không rảnh nói nhảm với ngươi ở đây. Bây giờ ta chỉ có hứng thú với chân huyết, ngươi mau lấy ra đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận