Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2192. Sao còn chưa nổ?

Lúc này, Hứa Kiều Na mới tạm biệt với hai người để rời đi, sau đó vội vàng đi ra khỏi câu lạc bộ Xuân Thu, bước lên một chiếc xe con màu đen. Sau khi đóng cửa, Hứa Kiều Na lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi xách ngay lập tức, nhìn vào phần ghi chép cuộc trò chuyện, nàng muốn biết dãy sỗ di động mà Hạ Thiên vừa mới gọi… Nhưng mà khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên là cho dù là ghi chép trò chuyện hay số điện thoại đều bị xóa sạch.
Trong lòng Hứa Kiều Na vô cùng kinh ngạc, nàng nhớ rõ là sau khi Hạ Thiên tắt điện thoại thì đã trực tiếp trả điện thoại cho nàng, tại sao ghi chép cũng bị mất?
Trong chốc lát, điện thoại di động nhận được một tin nhắn.
"Không nên làm những việc vô nghĩa, nếu không tự mình gánh hậu quả."
Ký tên Bé Ngoan.
Sắc mặt của Hứa Kiều Na lập tức biến đổi, khẩn trương nhìn ngó xung quanh, hiển nhiên cảm giác mình đang bị theo dõi, nếu không thì cái tên hacker Bé Ngoan ấy quá quái vật đi.
"Đi thôi, về nhà trước." Hứa Kiều Na thấp giọng nói.
Chiếc xe màu đen chậm chạp khởi động, sau đó nhanh chóng rời đi.

Bên trong câu lạc bộ, Triệu Thanh Thanh vẫn còn đang làm nũng với Hạ Thiên. "Sư phụ, có phải Kiều Kiều có vẫn đề không?"
Tuy rằng, Triệu Thanh Thanh không thông minh, nhưng không phải là kẻ ngu, nàng đã sớm phát hiện lời nói và hành vi của bạn thân có chút vấn đề, chỉ là vẫn im lặng không nói, bây giờ, nàng ta đã đi rồi, tự nhiên muốn hỏi Hạ Thiên cho rõ.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Có vẫn đề gì?"
"Ta không biết... Cho nên ta mới muốn hỏi ngươi." Triệu Thanh Thanh dựa vào trong ngực Hạ Thiên, giống như bộ dáng chim nhỏ nép vào người: "Hôm nay, nàng ta có chút khác thường, rất lạ so với ngày thường."
"Nàng ta có vấn đề hay không cũng không sao cả, cũng không liên quan gì đến ta." Trên mặt của Hạ Thiên tràn ngập ý không quan tâm. "Dù sao chuyện đó cũng không liên quan gì đến ngươi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy."
Triệu Thanh Thanh âm thầm nghĩ, cho dù Hứa Kiều Na có vấn đề hay không, thì cũng không tạo thành uy hiếp đối với nàng và Hạ Thiên, nhưng tốt nhất là không có vấn đề, dù sao nàng ta cũng là bạn thân nhiều năm của nàng, cũng không hy vọng xảy ra chuyện không vui.
"Sư phụ, bây giờ đã là buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đi." Triệu Thanh Thanh vứt bỏ những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, ôm cổ Hạ Thiên nói: "Đã một ngày chưa ăn cơm, ta cảm thấy hơi đói bụng."
"Được." Hạ Thiên gật đầu nói, lúc trước bọn hắn đã tu luyện cả ngày trong phòng, chính xác cần bổ sung dinh dưỡng, nếu không thì buổi tối lúc tu luyện sẽ không được thỏa mãn.
Triệu Thanh Thanh nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Hạ Thiên: "Vậy thì sư phụ muốn ăn gì?"
"Đối với việc ăn uống thì ta không có yêu cầu gì, ngươi chọn là được." Hạ Thiên cười ha ha, cánh tay ôm chặt eo nhỏ của Triệu Thanh Thanh: "Ta không cần ăn cái gì hết, ăn ngươi là được."
"Nếu không… không ăn cơm đi?" Mặt của Triệu Thanh Thanh đỏ lên, bây giờ nàng đã nếm qua được mùi vị mới phát hiện ăn nó ngon như vậy.
Hạ Thiên thành thật nói: "Đương nhiên phải ăn cơm, tuy ngươi đã trải qua tẩy tủy, nhưng không phải là tu chân giả chân chính, cần phải bổ sung thể lực."
"Hay là chúng ta mua thức ăn bên ngoài…, rồi đưa đến tận phòng." Ngay lập tức Triệu Thanh Thanh nghĩ ra một ý kiến hay, nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: "Sư phụ, ở bên trong câu lạc bộ có phòng bếp, ta dặn người trong phòng bếp làm rồi mang lên đấy là được."
Nói xong, Triệu Thanh Thanh gọi điện báo cho phòng bếp, bảo bọn hắn làm đồ ăn trong vòng một tiếng, à không, hai tiếng mới đưa thức ăn đến phòng nàng.
Gọi điện thoại xong, Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh trở về phòng, không biết đã làm gì, mà Triệu Thanh Thanh kêu rất thảm. Cũng may cách âm trong phòng rất tốt, ngoại trừ Hạ Thiên và nàng nghe được, nếu có người nào nghe được, thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Qua hai giờ, một nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đến rồi gõ cửa: "Triệu tiểu thư, ngươi có ở đây không? Ta đưa đồ ăn đến cho ngươi."
Nhân viên phục vụ đợi cả nửa ngày, trong phòng không có tiếng đáp lại, lại kêu thêm mấy lần: "Triệu tiểu thư, Triệu tiểu thư…"
Vẫn như cũ không có người đáp lại. Bây giờ, nhân viên phục vụ mới nhìn xung quanh, xác nhận không có ai, ánh mắt hơi đổi, nhẹ nhàng lấy ra một trái bom nhỏ từ xe thức ăn, rồi cài ở then cửa. Chỉ cần người bên trong đẩy cửa ra, thì quả bom đó sẽ nổ mạnh. Đừng nhìn thấy thể tích của quả bom nhỏ mà khinh thường, uy lực của nó lại vô cùng lớn, chỉ cần một quả như vậy có thể nổ cả tòa biệt thự. Nếu như người bên trong không đi ra, thì trong vòng mười phút quả bom sẽ tự động phát nổ.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng ngụy trang cho quả bom, sau đó không nhanh không chậm đẩy xe thức ăn bước đi.
Sau khi ra khỏi biệt thự, người phục vụ kia vứt xe thức ăn và quần áo ở ven hồ, rồi tìm một góc yên lặng, lôi di động ra và gọi.
"Đã ngụy trang quả bom tốt, chỉ cần bọn hắn mở cửa thì sẽ bị kíp nổ, chắc chắn không có sơ hở gì." Sau khi điện thoại di động được kết nối, nhân viên phục vụ nhỏ giọng báo cáo.
Điện thoại di động vang lên âm thanh đã được chỉnh sửa: "Rất tốt, ta đã đặt vé máy bay đến Tinh Đảo cho ngươi, bây giờ ngươi đi ra sân bay, trong vòng mười năm không được trở về đây, biết không?"
"Ta đã hiểu." Nhân viên phục vụ vô cùng kính cẩn trả lời.
Sau khi tắt điện thoại, nhân viên phục vụ vô ý nhìn về căn biệt thự ở phía xa kia, lẩm bẩm nói: "Có lẽ thời gian cũng không sai sót, vì sao còn chưa nổ…?"
"Ngươi muốn biết vì sao quả bom kia không nổ đúng không?" Lúc này, một giọng nói cười hì hì vang lên trên đỉnh đầu hắn, trong tiếng cười lộ ra sự trêu chọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận