Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2345. Vũ hội

Tiên Vân đại lục, Bắc Vân quận.
Mưa xối xả liên miên, trong thành khắp nơi đều là nước đọng, thậm chí có nơi vũng nước cao ngang người.
Mấy người Hạ Lãnh bị vây ở trong thành cũng có chừng mấy ngày, mỗi ngày ngoại trừ ở trong phòng chơi một chút trò chơi nhỏ, và nói chuyện phiếm ra, thì hầu như không phải làm chuyện gì cả.
"Công tử, chúng ta đi ra ngoài đi dạo thôi, nếu còn ở trong phòng nữa, người ta sẽ nổi mốc mất." Tiêu Tú Nhi hai tay nâng mặt, cả người đều tựa vào bàn, sắc mặt khá sầu muộn.
Phong Thiên Linh tính tình hướng nội, mặc dù cũng muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn nhịn được, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn vào Hạ Lãnh.
"Bên ngoài mưa rồi." Hạ Lãnh hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tiêu Tú Nhi lăn khỏi chỗ, cọ tới cọ lui trước gót chân của Hạ Lãnh: "Nếu mà trời cứ mưa như vậy, lẽ nào đời này chúng ta không rời khỏi nhà được ư?"
Hạ Lãnh hỏi nàng: "Ngươi thật muốn đi ra ngoài sao?"
"Dĩ nhiên muốn, ở đây thêm nữa, sớm muộn cũng sẽ điên." Hai lông mày của Tiêu Tú Nhi nhíu lại, "Coi như đi ra ngoài tắm mưa cũng tốt mà."
Trong phòng khá ẩm thấp, lại có chút lạnh, Cơ Cửu đang nhóm lửa than, nghe được lời này của Tiêu Tú Nhi, không khỏi trêu nói: "Ngươi không sợ yêu quái tên là Vũ Nữ kia hả?"
"Không sợ, có công tử và Cửu ca ở đây, yêu quái gì ta cũng không sợ." Con ngươi của Tiêu Tú Nhi trợn tròn, bò lên ôm lấy cánh tay của Hạ Lãnh: "Công tử, thật có yêu quái, ngươi hẳn là sẽ bảo vệ ta, phải không?"
Hạ Thiên liếc nàng một cái, thản nhiên nói: "Giúp ngươi làm gì, nếu như ngươi bị yêu quái ăn, ta còn bớt lo một chút."
"Cái gì cơ, ta chính là thị nữ của ngươi đó, không có ta hầu hạ, ngươi có quen không đấy?" Tiêu Tú Nhi không tin Hạ Lãnh sẽ đối xử với nàng như thế, "Công tử, ngươi chính là nói một đằng làm một nẻo, không giống tiểu hài tử chút nào, lại còn vô vị hơn những đại nhân kia."
Phong Thiên Linh nhớ tới vụ việc gặp phải sát thủ trước đó, có chút lo sợ, nói: "Đi ra ngoài không được à? Lỡ mà đụng phải sát thủ thì sao giờ?"
"Linh nhi ngốc, sát thủ muốn giết chúng ta sẽ vào trong phòng." Tiêu Tú Nhi vỗ cái đầu nhỏ của Phong Thiên Linh, "Chúng ta đi ra ngoài mới không có sát thủ chứ, cho dù có cũng không sợ, bên ngoài nhiều chỗ rộng rãi, chạy đi không phải càng dễ dàng hơn sao."
Lý do này rất có lý, quả thực không chê vào đâu được.
Cuối cùng Mấy người Hạ Lãnh vẫn rời khỏi nhà, cũng không phải bởi vì Tiêu Tú Nhi làm phiền, mà là vị lão bản Khổng Thanh Tùng kia bỗng nhiên phái người đến mời nhóm Hạ Lãnh, nói là mời bọn họ đi một danh lam thắng cảnh ngắm mưa.
Mấy người Hạ Lãnh vừa ra khỏi cửa, thì có một chiếc xe ngựa chờ ở bên ngoài, người đang ngồi ở trên chính là Khổng Thanh Tùng.
Mấy người lần lượt lên ngựa, phát hiện trừ Khổng Thanh Tùng ra, thì còn có hắn một tiểu thư đồng.
"Lãnh công tử, mấy vị ở trọ thoải mái chứ?" Khổng Thanh Tùng nhìn thấy đám người Hạ Lãnh, không khỏi cười hỏi thăm.
Hạ Lãnh cũng khách khí đáp lại một câu: "Ở trọ quả thật cũng không tệ lắm, tiểu nhị hầu hạ cũng rất chu đáo."
"Thế thì tốt quá." Khổng Thanh Tùng vẫn cứ tận lực duy trì phong độ công tử của hắn, ngôn hành cử chỉ đều mang theo một cảm giác kiêu căng như có như không, may mà còn không đến mức khiến người ta phản cảm: "Ta thấy mấy vị chán ngồi ở trong phòng, sợ các ngươi cảm thấy vô vị, cho nên thừa dịp ngày hôm nay mưa nhỏ, mang mấy vị ra ngoài xem thử phong cảnh."
"Đã muốn ra ngoài từ lâu, nhưng công tử vẫn không cho phép." Tiêu Tú Nhi lập tức trở nên hưng phấn, "Bên ngoài thú vị hơn nhiều, nếu trận mưa trực tiếp tạnh thì tốt biết mấy."
"E là mưa trong thời gian ngắn sẽ không tạnh, nhưng mà cũng không cản trở việc ra đường của chúng ta." Tâm tình của Khổng Thanh Tùng dường như không tệ, nghe được lời Tiêu Tú Nhi nói, không khỏi nở nụ cười: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài thành, Phi Lai Tự, hôm nay có tổ chức một trận vũ hội, mọi người có thể tham gia cho vui."
"Ngắm vũ hội?" Hạ Lãnh lòng sinh nghi hoặc, hắn ở trên địa cầu nghe nói qua các loại ngắm hoa hội, ngắm vũ hội là cái gì chứ.
"Há, đây là một ngày lễ đặc biệt ở Bắc Vân quận." Khổng Thanh Tùng cười giải thích: "Bởi vì nơi này quanh năm đều mưa, đã trở thành một loại phong cảnh khá là đặc sắc, đặc biệt trận mưa đêm giữa tháng bảy là kinh diễm nhất."
"Khoảng một trăm năm trước, có một vị thư sinh tá túc ở Phi Lai Tự, bởi vì đêm không thể chợp mắt, cho nên hớn hở khởi hành, sau đó thấy được dưới ánh trăng, sợi mưa tỉ mỉ rơi vào ngọc liên trong ao, làm cho thủy châu bắn tung toé, nên mới có cảnh tượng ‘mưa bay nhảy múa, đằng giao lật khay ngọc’."
"Trong thời tiết mưa, vậy mà còn có mặt trăng à?" Cơ Cửu có chút không thể nào hiểu được.
Khổng Thanh Tùng cười đáp: "Thật ra không phải mặt trăng, chờ đến Phi Lai Tự thì các ngươi sẽ biết."
"Nghe có vẻ rất lợi hại." Hai mắt của Tiêu Tú Nhi sáng lên, nói với Hạ Lãnh: "Công tử, loại cảnh sắc này nhất định phải xem nha."
Xe ngựa từ từ tiến lên, bên ngoài tiếng mưa rơi lả tả.
Hạ Lãnh cảm thấy cái thành phố này có rất nhiều chuyện, hoặc là nói tiếng mưa rơi xuống nhiều năm như vậy, che giấu rất nhiều ân oán tình cừu ở trong đó.
Với tư cách là lão bản, Khổng Thanh Tùng cũng cực kỳ chiếu cố đám người Hạ Lãnh, lời nói cử chỉ cũng tương đối khéo léo, dọc đường đi không ngừng có tiếng cười nói vui vẻ.
"Xác thực là thần kỳ, đi xem thử một chút cũng tốt." Trong lòng Hạ Lãnh cảm thán không thôi, người mà hắn tiếp xúc từ nhỏ, hình như trừ Mộng Mộng a di ra, thì những người khác bao gồm cả mẹ hắn đều có thói xấu ông cụ non.
Về phần phụ thân vô trách nhiệm kia của hắn, thật ra hắn cũng không biết nhiều, tại vì thời gian sống chung của hai người không có lâu.
Được những người này hun đúc, quả thật từ nhỏ hắn đã rất thành thục, lại thêm thiên phú cực cao, học cái gì đều là vừa học liền biết, cho nên đối với bất kì chuyện gì đều không có quá nhiều hứng thú.
Về phần phong cảnh, Hạ Lãnh cũng không nhiều cảm giác, có phong cảnh gì có thể mỹ lệ và mê người hơn đảo Thần Tiên chứ, cho dù có, thì hắn cũng không hứng thú cho lắm.
Kỳ thực cũng không phải là hắn trưởng thành quá sớm, mà là tiếng cười, nước mắt hay những cảm xúc khác, điểm phát động cao hơn những người khác, cho nên trông có vẻ khá cao lãnh, cũng có vẻ không hòa đồng, cũng có vẻ hơi ông cụ non.
Tại sao Hạ Lãnh lại thích và cưng chiều Tiêu Tú Nhi, cũng là bởi vì nha đầu này ngây thơ và đơn thuần, đáng yêu vui vẻ, để hắn có loại cảm giác tính cách được bù đắp, nên mới tùy ý cho một người không biết lớn nhỏ như nàng đi theo bên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận