Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3696: Là địch hay bạn, thật ra là do các ngươi quyết định

“Nếu đã đến thì xuất hiện đi, đừng có giấu đầu lộ đuôi nữa.”
A Cửu nghe được âm thanh xa lạ này, một chút cũng không giật mình, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh: “Nếu là bạn, vậy thì ngồi xuống uống chén trà. Nếu là địch, vậy thì trực tiếp ra tay đi.”
Khi nói, A Cửu đã thả ra cảm giác của mình, chuẩn bị thông qua âm thanh của đối phương nắm giữ được vị trí của ông ta.
“Ha ha, thú vị thật.”
Âm thanh kia khẽ mỉm cười, nhưng vẫn không có dự định hiện thân: “Là địch hay bạn, thật ra là do các ngươi quyết định. Bản thân ta cũng không phải là người khát máu.”
Tề Ngữ Thi lười phí nước bọt với loại người này: “Đừng cổ lộng huyền hư nữa. Nói đi, ngươi muốn làm gì?”
“Nghe nói Tề gia các ngươi có bí quyển tu tiên thượng cổ. Ta cũng là một tu sĩ, muốn mượn đọc một hai ngày, không biết có được hay không?” âm thanh kia vang lên, đáng tiếc lại nói dở dở ương ương.
Lúc này, Tề lão gia tử mới lên tiếng: “Vị bằng hữu này, chỉ cần ngươi đến tham gia Đông Nam tiên hội, đến lúc đó chúng ta có thể đưa cho ngươi một bản sao quyển sách cổ.”
“Ha ha, cái gì là Đông Nam tiên hội cẩu thí, lão tử không hứng thú.” âm thanh kia tràn ngập khinh thường: “Ta chẳng cần bản sao, ta muốn là bản chính, các ngươi có cho hay không?”
“Điều này hơi ép buộc một chút.” Tề lão gia tử vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt: “Nếu cho ngươi, các tu sĩ khác muốn xem, lại đến chúng ta để đòi, vậy phải làm như thế nào đây?”
Âm thanh kia không kiên nhẫn được nữa: “Đó là chuyện của các ngươi, có liên quan gì đến ta.”
“Chỗ tốt thì muốn độc chiếm, một chút phong hiểm thì lại không muốn gánh. Ngươi cảm thấy trên thế giới này có chuyện tốt như vậy sao?” A Cửu phát hiện được suy nghĩ của người này, tiến hành châm chọc: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
“Bây giờ, mạng của các ngươi đang nằm trong tay ta.” âm thanh kia cười lạnh, tiếp tục uy hiếp: “Được rồi, ta không rảnh nói nhảm với các ngươi nữa. Ta cho các ngươi mười giây để cân nhắc, hoặc giao ra sách cổ hoặc ta diệt toàn bộ Tề gia các ngươi.”
Tề Phán Nguyệt nghe xong, cảm thấy rất khó chịu: “Con mẹ nó ngươi là ai vậy? Có ngon thì đứng ra đây, ta mà không đánh ngươi thì không xong việc đâu.”
“Ngươi có khích tướng cũng vô dụng thôi.” âm thanh kia khiêu khích: “Các ngươi đừng hòng tìm được ta. Bởi vì lúc này ta đang ở ngoài ngàn dặm, sử dụng chính là thuật truyền âm.”
Hạ Thiên cười nói: “Thôi ngươi đừng chém gió nữa, cái gì mà thuật truyền âm, chẳng khác nào chuột chui rúc, lại còn tưởng rằng mình có bao nhiêu lợi hại.”
“Làm càn!” âm thanh kia nghiêm túc quát mắng: “Các ngươi thật sự cho rằng lão tử không dám giết người sao? Tốt, ta sẽ bắt tiểu tử ngươi khai đao trước.”
Nói xong, một luồng tử mang đột nhiên xuất hiện đâm vào mặt Hạ Thiên.
“Mấy cái thứ đồ chơi này đừng lấy ra dùng, kẻo mất mặt lắm.” Không đợi Hạ Thiên ra tay, luồng tử mang kia đã bị A Cửu tiện tay hóa giải: “Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức xuất hiện. Bằng không, ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.”
Âm thanh kia hừ lạnh một tiếng: “Xem ra không cho các ngươi biết tay thì các ngươi thật sự cho rằng ta đang nói đùa.”
Nói xong, lại mấy luồng tử mang như đèn nháy chiếu loạn xạ trong phòng.
Rất nhanh, chúng lao về phía những người quan trọng trong phòng.
“Thời buổi này mà còn chơi trò hề đó, ngươi thật sự muốn chết mà.” A Cửu lắc đầu, không có chút cảm tình nào với vị khách không mời mà đến này, thân ảnh khẽ động hóa giải đám tử mang, tất cả đều là hương hoàn màu tím to bằng hạt gạo.
“Người muốn chết là các ngươi.” âm thanh kia tiếp tục uy hiếp: “Đám khói tím này chỉ là món ăn khai vị. Chờ bọn chúng nổ tung, đó chính là sương mù kịch độc, các ngươi ai cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau giao quyển sách cổ kia ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
A Cửu cũng chẳng có hứng thú đàm phán, nói với Hạ Thiên: “Chàng có biết tên ngốc đó núp đâu không? Chúng ta đến bắt ông ta ra.”
“Chút chuyện nhỏ này không cần ta ra tay.” Hạ Thiên nói với Tề Phán Nguyệt: “Này, xú nha đầu, ngươi bắt người kia ra đi.”
Tề Phán Nguyệt trừng mắt, lửa giận xông lên trời: “Ngươi gọi ai là xú nha đầu? Ngươi có tin ta đánh nổ đầu chó của ngươi hay không?”
“Ngươi đánh không lại ta đâu, đừng tự rước lấy nhục.” Hạ Thiên khinh thường khoát tay: “Ngươi mau tìm con chuột đó ra đi.”
Tề Ngữ Thi cũng khuyên: “Phán Phán, ngươi đừng làm loạn nữa. Nếu Hạ Thiên bảo ngươi tìm, ngươi mau tìm người ra đi.”
“Ta không có mắt xuyên tường, làm sao ta biết người kia núp ở đâu?” Tề Phán Nguyệt bó tay, có chút không rõ vì sao cả nhà đều đứng hết về phía tên tiểu tử kia.
“Hừ, xem ra các ngươi không hề có thành ý, vậy thì các ngươi đi chết hết đi.” âm thanh kia hiển nhiên đã nổi nóng, bỗng nhiên ném xuống một câu ngoan thoại.
Cùng lúc đó, hương hoàn màu tím trên mặt đất quả nhiên nổ tung, nổ lên một đám sương mù màu tím, khiến cho cả gian phòng đều không nhìn thấy bóng người.
“Ha ha ha, thật sự là một đám ngu xuẩn.” âm thanh kia không khỏi gào lên: “Dám đối nghịch với ta, đúng là không biết sống chết. Cùng lắm thì giết các ngươi, ta sẽ từ từ lục soát, đào sâu ba thước cũng phải tìm quyển sách cổ kia ra… A?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận