Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2593: Lần này chắc là thật rồi

“Ngây ngốc làm gì, kích thích của ngươi đâu, điên cuồng của ngươi đâu, của…” Thạch Thuần thấy tóc vàng đứng đực ra không khỏi tức giận nói: “Không phải, ngươi đúng là không có khí chất, chẳng giống bọn côn đồ gì cả.”
“Chúng ta vốn không phải thế.” Tóc vàng và đồng bọn hai mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt để giao lưu, đừng nói chúng ta gặp phải đồ thần kinh nhé?
“Thôi, thôi, với các ngươi thì không thể yêu cầu quá cao.” Thạch Thuần thở dài, cảm thấy bản thân có chút khắt khe, thế là nới lỏng yêu cầu: “Ngươi cứ làm theo cảm giác của ngươi đi, lại nào, nhanh lên.”
“Cái, cái gì vậy, hai vị làm phiền rồi, ta nghĩ ta nhận sai người, tạm biệt.”
Nam tử tóc vàng sau khi xem xét thời thế, dùng chỉ số thông minh còn sót lại quyết định lựa chọn tốt nhất, dẫn theo mấy tiểu đệ muốn rút lui.
“Rầm!” Thạch Thuần đấm một phát vào cái tường làm nó thủng luôn một lỗ, nụ cười trên mặt cực kỳ mê người: “Ngươi thử đi xem.”
“Không phải, chị à, ta sai rồi còn không được sao?”
Tóc vàng bị dọa sợ quỳ sụp xuống, “Ta vừa nhận lúc nãy ta lắm mồm, có uống chút rượu nên nói linh tinh, thật ra ta là người tốt.”
“Ngươi gọi ai là chị?” Thạch Thuần vẻ mặt không vui.
“Ấy, mỹ nữ, nữ hiệp, bà cô của tôi… Người tha cho tôi đi.”
Tóc vàng sắp khóc luôn rồi, dập đầu với Thạch Thuần, “Ta thật sự chỉ lắm mồm thôi, tuyệt đối không làm việc gì thương thiên hại lý.”
Thạch Thuần tỏ vẻ hoài nghi, chỉ vào lớp hóa trang của hắn: “Nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, xăm trổ long hổ, còn tỏ vẻ lưu manh, ngươi nói ngươi không phải côn đồ, không làm việc xấu, ngươi thấy ta có tin không?”
“Ngươi là có định kiến, định kiến trần trụi luôn.” Nam tử tóc vàng khóc kêu to: “Đây là sở thích cá nhân thôi, ta cũng đâu phải côn đồ, chỉ là đi uống rượu với mấy người anh em, không ngờ dây phải bà cô nhà ngươi, ta sai rồi, ta sai thật rồi.”
Mấy thanh niên khác cũng khóc theo, nhao nhao bày tỏ bản thân không phải người xấu.
Thạch Thuần nhìn mấy người này quỳ trên đất khóc, thật sự có chút phiền: “Chả thú vị gì, các ngươi nhát quá đấy.”
“Không phải chúng ta nhát, mà là ngươi quá đáng sợ.” Nam tử tóc vàng liếc nhìn hố bị Thạch Thuần đấm vỡ, thân thể run rẩy không ngừng.
Thạch Thuần cạn lời đến cực điểm, phất tay nói: “Thôi, các ngươi cút đi, sau này đừng tùy tiện nói vớ vẩn với con gái.”
“Vâng, vâng, vâng!” Mấy thanh niên kia cảm ơn rối rít với Thạch Thuần, lùi chưa được mấy bước đã điên cuồng bỏ chạy.
Hạ Thiên ngồi xổm ở bên cạnh xem trò vui, cười hì hì nói với Thạch Thuần: “Thuần nha đầu, ngươi mắc cười quá đi.”
“Anh rể, vậy mà ngươi còn cười ta được.” Thạch Thuần cực kỳ không vui, ngồi xổm bên cạnh Hạ Thiên chìa tay ra véo mặt hắn: “Ta chính là vợ nhỏ tương lai của ngươi, lẽ nào ngươi không cưng chiều ta à, không muốn ta à.”
“Ta muốn có hồi ức không giống nhau với ngươi, ngươi không những không giúp ta, mà còn cười ta, thật sự là đồ vô lương tâm, hu hu hu…” Nói qua nói lại, cuối cùng tự ôm mặt khóc.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Hạ Thiên có chút hạn hán lời, “Loại tiểu xảo này ngươi thấy có tác dụng với ta không?”
Thạch Thuần buông tay, gương mặt sạch sẽ như hoa, đâu có giọt nước mắt nào, nàng cười hì hì nói: “Thử tý thôi, nhỡ đâu có tác dụng thì sao, vậy thì ta lời rồi.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Haiz, có chút nhàm chán.” Thạch Thuần chống hai tay, ngồi xổm bên cạnh Hạ Thiên nhìn ngựa xe đi lại, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói sao không có ai giống nhân vật phản diện vậy, đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta, nói lời khiêu khích chúng ra, rồi đưa chúng ta đến sào huyệt của hắn, sau đó…”
“Xin chào hai vị, ta là…” Đúng lúc này, bên đường có người lên tiếng ngắt lời Thạch Thuần.
Thạch Thuần có chút không vi: “Không nghe thấy ta đang nói à, ngắt lời người khác là không có lễ phép đấy.”
“Lễ phép?” Người trẻ tuổi đó cười một tiếng, bỗng dưng thu hai tay lại, chỉ để lại hai ống tay áo phất phơ bên ngoài, sau đó từ trong ống tay vào lộ ra họng súng đen ngòm, giọng nói cũng lạnh giống: “Thế này đã đủ lễ phép chưa.”
Thạch Thuần ngơ ngác hai giây, kế đó bừng tỉnh nói với Hạ Thiên: “Anh rể, đây là thật hay giả vậy?”
“Ngươi nói súng, hay là người.” Hạ Thiên thuận miệng hỏi lại.
“Đương nhiên là người rồi.” Thạch Thuần trợn trắng mắt, tức giận nói: “Súng giả hay thật có là gì, ta hỏi tất nhiên là tên phản diện xuất hiện đó, hay là anh rể vì muốn dỗ ra mà cố ý làm vậy?”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta không nhàm chán như thế đâu.”
“Quá tốt!” Thạch Thuần lập tức hồi máu sống lại, có điều nàng đã lĩnh giáo qua hai lần trước, nhanh chóng áp chế sự hưng phấn của mình,, có chút nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai đấy, đến tìm ta và anh rể làm gì?”
Người đến vẻ mặt lạnh lùng, râu cá trê run rẩy, rõ ràng có chút không vui khi Thạch Thuần ngắt lời, hắn hung ác nói: “Ta là ai các ngươi khỏi cần hỏi, biết cũng không có gì tốt.”
“Wow, khí thế nhỉ, cố ý tỏ vẻ thần bí, ngữ khí còn ác độc như vậy.” Thạch Thuần vui vẻ vỗ tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này chắc là thật rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận