Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3283: Không cho phép người mạnh như vậy tồn tại

“Nếu anh rể không quan tâm sống chết của ngươi, ngươi đã sớm chết vô số lần rồi.” Thạch Thuần nhịn không được thay Hạ Thiên giải thích: “Người ngốc như ngươi, mắc lừa đã là chuyện bình thường, hơn nữa thỉnh thoảng còn bị người ta tẩy não. Nhưng anh rể chẳng những không phạt ngươi, còn âm thầm đổi viên thuốc cho ngươi. Nếu không, ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn khỏe như vậy à?”
Vân Tiểu Đông giống như bừng tỉnh, có chút xấu hổ nói: “Thúc thúc xấu xa, ta…”
“Ngươi đừng nghe Thuần nha đầu nói hươu nói vượn.” Hạ Thiên khoát tay, hờ hững nói: “Ta cái gì cũng không có làm. Ta cũng không đổi viên thuốc mà ngươi uống.”
“Không, không đổi? ’ Vân Tiểu Đông biến sắc, vô thức muốn móc cổ họng.
“Được rồi, đừng móc loạn nữa.” Tô Bối Bối tiến lên nắm tay Vân Tiểu Đông, khuyên bảo: “Hắn không ngăn ngươi uống viên thuốc, chứng tỏ ngươi uống nó không có vấn đề gì.”
“Không, không thể nào.” Mặc dù nữ lão sư bị đánh rất thảm, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Đây chính là khôi đan truyền thừa Huyền Đan Tông chúng ta, tại sao uống vào lại không có chuyện gì? Cho dù chúng ta bị bắt, nhưng chỉ cần hộp Vẫn Nguyệt Hắc vẫn còn, viên thuốc nhất định sẽ phát huy tác dụng. Đời này các ngươi đừng hòng ra khỏi kết giới, chờ chôn cùng với chúng ta luôn đi.”
“Ngươi đừng thổi phồng cái hộp nát này nữa.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn nhếch miệng, ngân châm lóe lên giữa ngón tay, điểm một điểm vào hư không.
Chỉ thấy đầu cây kim ba tấc bỗng dưng ngưng kết khí tức sương trắng, chính là ánh trăng.
Lập tức, khí tức sương trắng tràn ngập ra bên ngoài, đông kết khí tức màu đen đang bao phủ tầng cao nhất cao ốc Thần Y.
“Được rồi.” Hạ Thiên tiện tay thu ngân châm vào.
Cùng lúc đó, khí tức màu đen giống như vụn băng, trong nháy mắt vỡ nát, tiêu tán vô hình trong ánh trăng và bóng đêm.
“Cái này…”
Nữ lão sư mở to mắt, hoàn toàn không cách nào tiếp nhận hiện thực này: “Đây chính là hộp Vẫn Nguyệt Hắc, bí bảo vô thượng truyền thừa mấy trăm năm của Huyền Đan Tông chúng ta, tại sao lại có thể dễ dàng bị người ta phá như thế. Ta không thể tiếp nhận được, không thể tiếp nhận được.”
“Ngươi có tiếp nhận hay không cũng như nhau thôi.” Lam Y Nhân giữ chặt cửa sổ, thản nhiên cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ qua, đồ mấy trăm năm không có khả năng bị hỏng chứ?”
“Đúng là ngớ ngẩn.” Tô Bối Bối hỏi: “Các ngươi có còn đồng bọn khác hay không? Ngươi hãy thành thật khai ra, tránh ở lại lâu hơn sẽ bị tội.”
Nữ lão sư cười lạnh: “Chúng ta đương nhiên có đồng bọn, chỉ cần Hạ Thiên còn sống, đồng bọn của chúng ta sẽ vô cùng vô tận, vĩnh viễn không hề đoạn tuyệt.”
“Hạ Thiên hình như đâu có đào mộ tổ, giết cả nhà các ngươi đâu nhỉ?” Tô Bối Bối không hiểu: “Vì sao các ngươi lại hận hắn như vậy?”
“Hận hắn cần lý do sao?” Nữ lão sư lạnh giọng nói.
“Đương nhiên rồi.” Lam Y Nhân nói: “Trên thế giới này tuyệt đối không có yêu và hận vô duyên vô cớ.”
Nữ lão sư lạnh giọng nói: “Huyền Đan Tông chúng ta vất vả mấy trăm năm, kết quả trường sinh không thành, truyền thừa không thành, thậm chí còn phải trốn tránh ở thế giới. Hạ Thiên ngươi dựa vào cái gì có thể sống tốt đến như thế? Ngươi nói ngươi là thần, vậy chúng ta sẽ diệt thần. Ngươi nói ngươi là trời, vậy chúng ta sẽ lật trời.”
“Ta hiểu rồi.” Tô Bối Bối liếc mắt: “Thuần túy cũng chỉ là ước ao, ghen tị. Bọn họ rõ ràng rất muốn gia nhập Hạ Thiên, đáng tiếc Hạ Thiên chướng mắt bọn họ, cho nên bọn họ lại càng hận.”
“Đánh rắm.” Nữ lão sư chết sống cũng không chịu thừa nhận, chỉ lặp đi lặp lại: “Chúng ta chỉ vì hòa bình thế giới, vì phát triển của nhân loại, vì an toàn của trái đất, chúng ta tuyệt đối không cho phép có người ngấp nghé vị trí của thần, cũng không cho phép có loại người này còn sống.”
“Dịch lại một chút, chính là trái đất không cho phép người mạnh như vậy tồn tại.” Tô Bối Bối nhếch miệng: “Huống chi người này còn không phải ta, thậm chí cũng chẳng liên quan gì đến ta, nhưng hắn nhất định không thể sống.”
Nữ lão sư hừ lạnh một tiếng, không nói thêm câu nào.
“Đám ngu ngốc này đúng là chẳng có tác dụng gì.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cứ trực tiếp xử lý là được.”
‘Ta thấy vẫn nên giữ lại, giao cho Thiên Đạo Tổ xử lý đi.” Lam Y Nhân suy nghĩ một chút, hợp thời đề nghị.
Tô Bối Bối chỉ Vân Tiểu Đông: “Ngươi làm sao cũng phải cân nhắc cảm thụ của Tiểu Đông chứ, muốn giết người trước mặt nàng ấy à?”
“Ta, ta không sao.” Trước đó, Vân Tiểu Đông đã biết mọi người đều là tu tiên giả, nhưng cho đến hôm nay nàng mới được gia tăng kiến thức, chỉ là đầu óc vẫn còn quá tải, chưa thể tiếp nhận được.
“Tiểu nha đầu ngươi hơi nóng đây.” Tô Bối Bối đưa tay sờ đầu Vân Tiểu Đông, cười nói: “Chắc là do viên thuốc vừa rồi phát huy tác dụng, đoán chừng qua một đêm là có thể tẩy tủy thành công.”
“Đây cũng được xem là nàng ấy chủ động tẩy tủy.” Thạch Thuần vừa cười vừa nói.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nàng ấy còn chưa tính là tẩy tủy, chỉ là cơ thể nàng ấy không chịu được linh khí của viên đan dược, ta chỉ thuận tay giúp nàng ấy đả thông một số kinh lạc mà thôi. Tuy nhiên, đến ngày mai, nàng ấy sẽ chính thức tiến vào Luyện Khí Kỳ.”
Vân Tiểu Đông nghe xong, giống như bị lọt vào trong sương mù, nhưng cũng đại khái hiểu được nàng đã trở thành tu tiên giả.
“Đúng rồi, những người kia xử lý như thế nào?” Thạch Thuần đá vào nữ lão sư.
Lam Y Nhân đáp: “Cứ để ở đây, giao cho Thiên Đạo Tổ xử lý.”
“Được, vậy thì giao cho Thiên Đạo Tổ.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, lập tức ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Lam Y Nhân: “Đi, vợ Tiểu Y Y, mọi người đi ngủ đi nhé.”
Lam Y Nhân gật đầu, sau đó đi theo Hạ Thiên.
“Được rồi, ta cũng buồn ngủ, ta đi ngủ bù đây.” Tô Bối Bối trừng mắt với Hạ Thiên một cái, sau đó quay người về phòng của mình.
Thạch Thuần nháy mắt với Vân Tiểu Đông: “Tiểu Đông, có muốn đêm nay ngủ với ta không? Ta sẽ phổ cập một số kiến thức tu tiên cho ngươi.”
“Ừm.” Vân Tiểu Đông chỉ cảm thấy toàn thân phát nhiệt, không có khí lực, mặc cho Thạch Thuần dìu nàng vào phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận