Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3697: Tu tiên giả bản địa thật không có lễ phép

Âm thanh đột nhiên ngừng lại, yết hầu giống như bị người ta bóp lấy.
Rất nhanh, sương mù tan hết.
Chỉ thấy Tề Phán Nguyệt đang nắm trong tay một người lùn cao không đến một mét, hình dạng xấu xí thì không nói, màu da còn rất ảm đạm, giống như một đống bùn, nhìn chẳng khác nào một con búp bê bằng bùn biến dị.
“Không thể nào? Các ngươi không thể nào tìm được ta.” Bùn quái nhân không ngừng ưỡn ẹo cơ thể, giương nanh múa vuốt trách móc: “Ta có ẩn thân công, lại có bụng ngữ, còn có sương độc che giấu, không có ai có thể phát hiện được ta.”
A Cửu nhìn bùn quái nhân, cười lạnh: “Vừa rồi ngươi không ngừng nói mình đang ở ngoài ngàn dặm, sử dụng là thuật truyền âm sao?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Bùn quái nhân ngẩn người, cố ý giả ngu, trừng mắt nhìn Tề Phán Nguyệt: “Làm sao ngươi phát hiện được ta? Thân pháp ẩn nấp của ta thiên hạ vô song, đến nay chưa từng thất thủ qua, không nghĩ đến lại bại trong tay của ngươi.”
Tề Ngữ Thi cũng có chút hiếu kỳ nhìn Tề Phán Nguyệt: “Phán Phán, làm sao ngươi phát hiện được ông ta thế?”
“Ta không biết.” Tề Phán Nguyệt lắc đầu, hất cằm với Hạ Thiên: “Muốn hỏi ngươi hỏi hắn đi.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Người là ngươi bắt, có liên quan gì đến ta.”
“Hai người các ngươi đang chơi trò bí hiểm gì vậy?” Lông mày A Cửu cau lại, nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải bỗng nhiên thay đổi khẩu vị, quay sang thích nàng ấy chứ?”
“Cửu nha đầu, đây không phải vấn đề khẩu vị mà là vấn đề phẩm vị.” Hạ Thiên không cao hứng nói: “Còn nữa, nàng cũng đừng hoài nghi nam nhân của mình, như vậy không tốt đâu.”
A Cửu nhịn không được liếc mắt, tức giận nói: “Với phẩm tính sắc lang như ngươi, không nghi ngờ là không được.”
Hạ Thiên đưa tay đánh A Cửu một chút: “Cửu nha đầu, mấy ngày rồi không thu thập nàng, nàng muốn ăn đòn đúng không?”
“Ngươi làm gì vậy?” Mặt A Cửu ửng hồng lên, bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi không thấy có người khác ở đây sao?”
“Được rồi, các ngươi liếc mắt đưa tình thì có thể tìm lúc khác.” Tề Ngữ Thi có chút không nói ra lời: “Bây giờ không phải là lúc làm mấy chuyện này.”
A Cửu trừng Hạ Thiên thêm một cái: ‘Ngươi đứng đắn lại đi, đừng có ngày nào cũng khó coi như vậy. Khó trách Y Y tỷ ngày nào cũng nói ngươi.”
“Vợ Y Y chỉ khen ta, sẽ không nói ta đâu.” Hạ Thiên mỉm cười, một chút cũng không tức giận.
“Thôi đi.” A Cửu nhịn không được muốn mắng Hạ Thiên hai câu nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của Tề Ngữ Thi, lập tức chuyển chủ đề khác: “Ngươi nên nói thẳng đi, các ngươi phát hiện tên ngốc này như thế nào?”
Hạ Thiên nói: “Mấy thứ ngu ngốc này, thủ đoạn quá não tàn, không phải trên trời thì là dưới đất. Trên trời, ông ta chẳng có bản lãnh, vậy thì chỉ có thể ở dưới đất thôi.”
“Chỉ bấy nhiêu thôi sao?” A Cửu thất vọng nói: “Ta cũng đoán được ông ta đang núp dưới đất, nhưng vấn đề là làm sao xác định được ông ta đang ở chỗ nào, và làm thế nào để bắt ông ta ra.”
Hạ Thiên nháy mắt ra hiệu với Tề Phán Nguyệt: “Nàng hỏi nàng ta đi.”
“Phán Phán, ngươi nói thẳng đi.” Tề Ngữ Thi thúc giục.
“Không có gì có thể nói.” Tề Phán Nguyệt nhớ lại phản ứng của mình vừa rồi: “Chính là khí tức trên người ông ta khiến cho ta cảm thấy quen thuộc.”
Vừa rồi, nàng thật sự không biết bùn quái nhân núp ở chỗ nào.
Chỉ là sau khi Hạ Thiên ám chỉ nàng xong, mũi của nàng đột nhiên bắt được một luồng khí tức dị dạng, sau đó nàng thuận theo khí tức này, trong nháy mắt ra tay, bắt được người này.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Tề Ngữ Thi không tin: “Khí tức gì thế?”
A Cửu suy nghĩ một lát, sau đó cho ra một kết luận. Chuyện này hoặc Hạ Thiên âm thầm ra tay hỗ trợ, hoặc nữ nhân kia xác thực có chỗ đặc biệt.
“Không nhớ nữa.” Tề Phán Nguyệt lắc đầu.
Bùn quái nhân càng thêm không thể nào tiếp thu được: “Ngươi nhất định là mèo mù vớ chuột chết. Nghĩ không ra Ẩn Thử Ngụy Nam Phong ta hành tẩu giang hồ mấy chục năm, lại bại trong tay một tiểu nương môn.”
“Ngươi thật sự rất kỳ quái.” Bạch Tiêm Tiêm nhìn ông ta: “Vì sao ngươi lại lấy một ví dụ gièm pha mình đến thế.”
Bùn quái nhân bất mãn rống to: “Con mẹ nó, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy? Ta gièm pha mình từ lúc nào?”
“Tự ngươi nói đấy. Mèo mù vớ chuột chết.” Bạch Tiêm Tiêm chậm rãi nói: “Đây không phải ngươi tự so sánh mình thành chuột chết sao? Đây không phải gièm pha, thế nó là khen ngợi à?”
“Vợ Tiêm Tiêm, nàng nói đúng đấy.” Hạ Thiên nói: “Chuột chết còn thuận mắt hơn ông ta nhiều.”
Bùn quái nhân lấy lại tinh thần, tức giận đến chửi to: “Có gan thì các ngươi thả ta ra, lão tử cam đoan sẽ giết sạch các ngươi.”
“Quả nhiên đầu óc có vấn đề.” A Cửu lắc đầu.
“Chúng ta xử lý tên này như thế nào?” Tề Phán Nguyệt có chút mờ mịt: “Giết thẳng?”
“Giết đi.” Tâm trạng của Ôn Tử Hào cũng có chút khó chịu: “Loại người này giữ lại chính là tai họa. Tốt nhất nên trảm thảo trừ căn.”
“Không vội.” A Cửu cười nhạt: “Ông ta nhất định không phải đến đây một mình. Chúng ta giữ ông ta lại làm mồi nhử, xem có thêm tên ngốc nào tiến vào hay không.”
“A…”
Vừa dứt lời, chỉ thấy vị phong thủy đại sư Ôn Tử Hào bỗng nhiên ôm tim, phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngã xuống đất.
“Ồ, là sư huynh của ta đến. Lần này các ngươi chết chắc rồi.” Bùn quái nhân bỗng hưng phấn kêu to.
“Tu tiên giả bản địa đúng là không có lễ phép.” Một bóng người từ một chỗ rất xa trong nháy mắt vọt đến biệt thự, một quyền đánh nát cạnh tường, dậm chân bước vào: “Các ngươi bắt sư đệ của ta thì không nói, còn muốn giết hắn ta, các ngươi đúng là cả gan làm loạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận