Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3918: Thế nào? Bị nện có vui không?

Đạo nhân áo bào vàng hơi cảm thấy kinh hãi trong lòng, xác thực không nghĩ đến tốc độ của Hạ Thiên lại nhanh đến mức như thế.
Hai tay của ông ta muốn điều khiển pháp bảo quay về, nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp ứng đối.
“Sao?”
Hạ Thiên lấy ra ngân châm, đang định đâm vào người đạo nhân áo bào vàng, chợt phát hiện trên người lão ngốc đó nổi lên một tầng kim quang mỏng nhạt, nhất thời không đâm vào được.
“Hừ, bảo tháp và ta chính là một thể.”
Đạo nhân áo bào vàng không khỏi đắc ý mỉm cười: “Muốn giết ta cũng không dễ như vậy đâu, trừ phi ngươi có thể phá kim quang hộ pháp bảo tháp.”
“Không cần phải gấp, cứ từ từ.”
Hạ Thiên mỉm cười: “Trước ta sẽ để cho ngươi nếm thử tư vị bị nện.”
Đạo nhân áo bào vàng khinh thường hỏi lại: “Nện ta? Ngươi có thể lấy cái gì để nện ta?”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bảo tháp kia bay lên, đập tới đạo nhân áo bào vàng.
“Cái này, cái này…”
Đạo nhân áo bào vàng giật mình. Mặc dù ông ta kịp thời né tránh nhưng không khỏi rùng mình, ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào? Tại sao bảo tháp lại nghe hiệu lệnh của ngươi?”
Hạ Thiên hỏi lại: “Ngươi đoán thử xem?”
“Nghe ta… A!”
Đạo nhân áo bào vàng lập tức bóp ấn quyết, hét lên ra lệnh cho bảo tháp. Đáng tiếc, lời còn chưa nói hết, bảo tháp đã đập tới ông ta.
"Bành! Bành! Bành!"
Bảo tháp giống như có linh tính, trực tiếp ghi hận đạo nhân áo bào vàng, một trận đập loạn ông ta.
Đạo nhân áo bào vàng phát hiện mặc kệ ông ta kết ấn như thế nào, bảo tháp kia đều không nghe mệnh lệnh của ông ta, ngược lại còn nện ông ta mạnh hơn, giống như muốn mạng của ông ta.
Hạ Thiên khoanh tay đứng bên cạnh mà cười.
“Dừng lại cho ta.”
Đạo nhân áo bào vàng chịu sự kinh hãi không nhẹ, kết ấn trên tay lại càng nhanh. Đáng tiếc, bảo tháp chẳng những không ngừng, ngược lại càng lúc càng nhanh, khiến cho ông ta bối rối như chó nhà có tang, vô cùng chật vật.
“Giang hà nhập hải, vạn chim về tổ. Thu!”
Cuối cùng, đạo nhân áo bào vàng đành phải niệm pháp quyết thu bảo tháp về.
Bảo tháp rốt cuộc cũng ngừng lại, trong nháy mắt thu nhỏ lại chừng bàn tay, sau đó bay vào trong ngực đạo nhân áo bào vàng.
Phù!
Đạo nhân áo bào vàng thở hổn hển, vội vàng chạy trốn. Ông ta không bị pháp bảo của mình đập chết. Bằng không, ông ta sẽ trở thành trò cười trong giới tu tiên.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thế nào? Bị nện có vui không?”
“Ngươi, ngươi làm như thế nào vậy?”
Đạo nhân áo bào vàng thật sự không thể nào hiểu được, ánh mắt nhìn Hạ Thiên không thể tin nổi: “Bảo tháp này là chí bảo truyền thừa lịch đại phái Thiên Sơn ta. Bình thường, linh khí, thủ ấn, pháp quyết ba loại hợp lại mới có thể thúc đẩy. Ta phải bỏ ra mấy chục năm khổ công mới cải tiến được phương pháp này, chỉ cần thủ ấn là có thể sử dụng, ngươi dựa vào cái gì mà cũng có thể?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Điều này nói rõ ngươi ngu xuẩn.”
“Ngươi nhất định đã sử dụng thủ đoạn không thể để lộ ra ngoài. Ta chỉ nhất thời không hiểu thấu mà thôi.”
Đạo nhân áo bào vàng thoáng trầm tư vài giây, lập tức phát hiện được sự dị thường: “Ngươi không có khả năng khống chế được bảo tháp. Ngươi để cho ta sinh ra ảo giác, nhất định là như vậy.”
“Ngươi đúng là rất thông minh.” Hạ Thiên hờ hững nói.
“Hừ, cho dù không cần bảo tháp, ta cũng có thể làm thịt ngươi, báo thù thay cho con trai và đại đệ tử của ta.”
Đạo nhân áo bào vàng lấy ra một cây cửu tiết tiên quăng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên lắc đầu: “Loại võ công mèo ba chân này đừng lấy ra mà dùng, mất mặt lắm.”
“Hừ, bây giờ ta sẽ đánh chết tên cẩu vật ngươi.”
Đạo nhân áo bào vàng gia tăng thêm mấy phần lực đạo, muốn đánh Hạ Thiên thành thịt nát xương tan.
Bành.
Chiếc roi còn chưa đánh tới trước người Hạ Thiên, ông ta đã bị trúng một cước bay thẳng ra ngoài, đâm vào vách tường.
“Ngươi, ngươi… phốc.”
Chỉ một cước này, gần như đã đánh gãy tâm mạch đạo nhân áo bào vàng. Ông ta vừa mới há miệng nói được hai chữ thì hộc máu không thôi.
Lúc này, đạo nhân áo bào vàng mới ý thức được sự lợi hại của Hạ Thiên. Trước đó, ông ta chỉ nghe người ta nói qua, cho dù con trai và đại đệ tử của ông ta chết trong tay Hạ Thiên, ông ta cũng không cảm thấy Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại.
Nếu không phải Nhạc chưởng môn khăng khăng muốn dụng kế diệt trừ Hạ Thiên trước, sau đó mới thực hiện kế hoạch của bọn họ, lúc đó ông ta ngay cả bảo tháp cũng chẳng muốn vận dụng, chỉ muốn một chưởng đánh chết Hạ Thiên.
Bây giờ, ông ta mới biết được suy nghĩ của mình không hợp thói thường đến cỡ nào. Luận công phu tay chân, Hạ Thiên hiển nhiên đã vượt ra khỏi phạm vi mà ông ta có thể tưởng tượng.
“Tháp đến.”
Đạo nhân áo bào vàng không còn bản lãnh nào khác, đành phải mạo hiểm triệu hoán bảo tháp ra ngoài: “Trấn áp hắn cho ta.”
Bảo tháp kia bồng bềnh giữa không trung, đón gió biến lớn, giống như một ngọn núi lớn ép tới Hạ Thiên.
Để phòng ngừa Hạ Thiên chạy trốn, thậm chí nó còn phát ra một vệt kim quang, khiến toàn bộ Lăng Tiêu Điện phát sáng.
Kim quang chiếu đến chỗ nào, nó đều tạo thành một kết giới cỡ nhỏ, dù ai cũng không cách nào chạy trốn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận