Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3593: Tề lão chết rồi!

“Nếu ta nói, các ngươi sẽ thả ta thật chứ?” Lâm Phái Thu có chút không tin tưởng cho lắm.
“Đương nhiên rồi.” A Cửu gật đầu.
“A Cửu là gia chủ Tề gia đương thời. Nàng nói cái gì thì là cái đó.” Tề Ngữ Thi thản nhiên nói.
Hạ Thiên vẫn khinh thường nói: “Ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nói, để ta châm hai châm rồi nói tiếp.”
Từ Côn Luân cũng không được kiên nhẫn: “Thích nói thì nói, không thì giết. Chỉ một Lâm gia thôi mà, diệt có cái gì mà không được.”
“Ta nói.” Lâm Phái Thu lập tức lên tiếng: “Có người bảo ta đến đây để tìm hiểu tình huống.”
“Là ai?” A Cửu trực tiếp truy vấn.
“Người kia là ai, ta cũng không biết. Người đó đeo mặt nạ, giọng nói cũng rất cổ quái.”
Lâm Phái Thu đã lên tiếng, vậy thì không cần thiết phải giữ lại: “Hôm qua là ngày cuối ta phản lão hoàn đồng. Dựa theo lệ cũ, người trong nhà phải tránh đi.”
“Lúc đó, ta chịu khổ trong một mật thất dưới lòng đất. Trước 0h một phút, một bóng người đột nhiên xuất hiện, cắt ngang quá trình tu hành của ta, còn dùng công pháp cổ quái phong bế hơn phân nửa tu vi của ta.”
“Người này bảo ta sau hừng đông đến Tề gia tìm hiểu tin tức, thuận tiện ra sau viện kiểm tra xem Tề Thanh Nham đã chết chưa.”
Tề Thanh Nham là gia chủ ban đầu của Tề gia, cũng là cha của Tề Ngữ Thi, ông ngoại A Cửu.
“Chỉ sợ không chỉ là tìm hiểu.” A Cửu có chút hoài nghi Lâm Phái Thu: “Hẳn còn có mục đích khác?”
“Đúng.” Lâm Phái Thu gật đầu: “Người này bảo ta tìm cơ hội giết Tề Thanh Nham.”
Tề Ngữ Thi có chút không hiểu: “Tuổi tác cha ta đã cao, đã sớm bệnh tật quấn thân. Mấy năm trước còn nằm liệt giường, cũng chẳng tạo thành uy hiếp cho ai cả. Tại sao người kia lại muốn giết ông ấy?”
“Điều này thì ta không biết rõ.” Gương mặt Lâm Phái Thu hiện lên sự khó xử: “Ta cũng không có can đảm để hỏi người kia. Khi đó, mệnh của ta đều nằm trong tay của người đó.”
A Cửu lạnh giọng quát: “Bây giờ mệnh của ngươi nằm trong tay chúng ta, ngươi còn không có ý định trung thực sao?”
“Ta thật sự không biết, ta sống cũng đã tám mươi sáu tuổi rồi, cũng không có lý do lừa các ngươi.” Lâm Phái Thu thề thốt: “Nếu ta có câu nào nói dối, ta lập tức chết bất đắc kỳ tử, chết không yên lành.”
“Người kia còn bảo ngươi làm gì nữa không?” A Cửu hỏi tiếp.
Lâm Phái Thu lắc đầu: “Không có.”
“Chỉ có như vậy thôi sao?” Tề Ngữ Thi cảm thấy có chút không hợp tình hợp lý.
“Chỉ có như vậy.” Lâm Phái Thu cau mày nói: “Người kia chẳng những lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dùng mệnh của tộc nhân ta uy hiếp ta, ta còn cách nào nữa chứ, chỉ có thể làm theo.”
Tề Ngữ Thi lại hoi: “Vậy ngươi có đến hậu viện không?”
“Vẫn chưa.” Lâm Phái Thu lắc đầu: “Ta vừa chui vào phòng khách, lập tức bị hai ba đạo khí cơ khóa chặt. Cho nên, một cử động ta cũng không dám. Chờ các ngươi rời đi ta mới dám động. Kết quả vừa động là bị phát hiện ngay.”
Bạch Tiêm Tiêm giải thích: “Là Thiên ca ca phát hiện ra.”
Từ Côn Luân ngạo nghễ nói: “Ta cũng phát hiện trong phòng khách có một luồng khí tức không rõ, nhưng rất yếu, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp gì, cho nên ta cũng không để ý đến.”
“Ngươi không có phát hiện.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Chỉ là theo thói quen quét một vòng bốn phía, vừa lúc lướt qua người tên ngốc này thôi.”
“Đánh rắm.” Từ Côn Luân bất mãn nói: “Từ Côn Luân ta là ai chứ, làm sao ngay cả người lớn như vậy mà cũng không phát hiện ra?”
“Được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” A Cửu lập tức vỗ tay gọi lão quản gia đến: “Quản gia, bây giờ ngươi đến sau viện xem ông ngoại, chúng ta ở đây một lát rồi qua ngay.”
“Vâng.” Lão quản gia gật đầu, sau đó chạy đến hậu viện.
Lại hỏi thêm một số chuyện nữa, Lâm Phái Thu xác thực trả lời rất tường tận, không giống như nói dối.
“Cuối cùng, ta muốn hỏi ngươi một việc.” A Cửu lượn quanh cả nửa ngày, rốt cuộc cũng tiến vào chính đề: “Ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời. Nếu nói dối, ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Lâm Phái Thu hơi bó tay: “Ta vẫn rất phối hợp, các ngươi đừng hoài nghi lung tung như thế.”
“Hai mươi năm trước, việc mẹ ta mất tích có liên quan đến Lâm gia các ngươi không?” Ánh mắt A Cửu nhìn chằm chằm Lâm Phái Thu, sợ bỏ lỡ một sự thay đổi nào đó.
“Mẹ ngươi? Mất tích?” Ánh mắt Lâm Phái Thu hiện lên sự nghi ngờ: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Đừng có giả ngu.” Tề Ngữ Thi đi thẳng vào vấn đề: “Hai mươi năm trước, lúc diễn ra Tiểu Tiên hội, tỷ của ta Tề Vũ Thi đã từng nói chuyện với ngươi rất lâu. Về sau, tỷ ấy liền mất tích, có phải Lâm gia các ngươi làm hay không?”
Lâm Phái Thu nghe xong, không khỏi rơi vào hồi ức: “Nói chuyện? Hình như có chuyện như vậy. Lúc đó, Tề Thanh Nham giống như muốn truyền vị trí gia chủ cho nàng ấy, cho nên nàng ấy muốn học hỏi kinh nghiệm làm gia chủ của ta, cũng không có gì khác. Còn việc nàng ấy mất tích, cái này ta cũng không biết. Ta vẫn cho rằng nàng ấy đã chết.”
“Thật không có liên quan gì đến ngươi?” Tề Ngữ Thi không thể tiếp nhận được: “Ta không tin, ngươi nhất định đang nói dối.”
“Ta không có nói dối, cũng không cần thiết phải nói dối.” Lâm Phái Thu thề thốt phủ nhận: “Ta với nàng ấy không thù không oán, muốn giết ta giết con chó… lão khốn kiếp Tề Thanh Nham…”
“Không, không xong rồi, lão gia ông ấy…” Lúc này, lão quản gia bỗng nhiên chạy đến, lớn tiếng kêu to: “Ông ấy chết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận