Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3835: Có phải nàng đang mắng ta trong lòng hay không?

“Ngươi đúng là đủ âm hiểm.” Ninh Nhụy Nhụy bất mãn trừng mắt nhìn nữ nhân kia.
Tô Mộng Lệ cười nói: “Cái này không gọi là âm hiểm, mà gọi là lợi dụng tài nguyên một cách đầy đủ. Hạ Thiên lợi hại như thế, dùng lại rất thuận tay, người lại ở Tuyết Thành, không lợi dụng một chút thì quá lãng phí.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Chú ý cách dùng từ của ngươi. Nói ra giống như ngươi đã từng dùng qua vậy.”
“Ha ha, ta ngược lại rất muốn dùng. Đáng tiếc ngươi lại chướng mắt ta.” Tô Mộng Lệ làm ra vẻ nhìn thấy mà yêu, hai mắt như làn thu thủy nhìn Hạ Thiên: “Ngươi có thể thử một chút, ta cam đoan sẽ không từ chối.”
“Nói dễ nghe quá.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn không vừa mắt, mắng to: “Ngươi có tin ta đánh ngươi không?”
Tô Mộng Lệ lập tức thu lại vẻ mặt, cười nói: “Hai cái còn lại, các ngươi không có hứng thú muốn xem thì thôi. Tuy nhiên, ta luôn cảm thấy, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, hơn nữa còn nhất định sẽ giúp ta tìm ra.”
Ninh Nhụy Nhụy vốn muốn nói một câu “ngươi suy nghĩ nhiều rồi”, nhưng vẫn quay sang nhìn Hạ Thiên, sau đó nuốt lời nói trở về.
Có thiên vương chuyên gây phiền phức ở đây, việc gì cũng có thể phát sinh.
“Tiểu muội chân dài, nàng nhìn ta làm gì?” Hạ Thiên đương nhiên đoán được suy nghĩ của Ninh Nhụy Nhụy, bất mãn nói.
Ninh Nhụy Nhụy nhăn mũi: “Nhìn cũng không được à?”
“Nàng đang nhìn ta với một ánh mắt không tốt.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Tiểu muội chân dài, có phải nàng đang mắng ta trong lòng hay không?”
“Không có, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Hạ Thiên tiện tay đánh Ninh Nhụy Nhụy một cái: “Nàng rõ ràng có mà.”
Ninh Nhụy Nhụy cả kinh nhảy dựng lên, sau đó xấu hổ trừng mắt với Hạ Thiên: “Cái tên sắc lang này, ta liều mạng với ngươi.”
Tô Mộng Lệ thật sự hâm mộ trạng thái giao lưu giữa hai người Hạ Thiên. Có đôi khi, tình cảm chính là nhờ những lần cãi nhau mới có thể sâu sắc hơn. Nàng không có cơ hội như vậy, bên cạnh cũng không có ai như vậy.
“Được rồi, các ngươi đừng liếc mắt đưa tình trước mặt ta nữa.” Tô Mộng Lệ thở dài: “Ta lấy cây sáo đi, còn có Tuyết tiên tử. Các ngươi không có ý kiến gì chứ?”
Ninh Nhụy Nhụy quả nhiên bị thu hút sự chú ý, lập tức hỏi: “Ngươi lấy cây sáo thì được, nhưng ngươi mang người đi làm gì?”
Tô Mộng Lệ cười nói: “Ta cảm thấy tiểu muội tử này rất đáng thương, bị người ta khống chế nhiều năm như vậy, cũng muốn cứu nàng ấy, có được không?”
“Ngươi cảm thấy ta tin sao?” Ninh Nhụy Nhụy cười lạnh.
“Tin hay không cũng như thế mà thôi.” Tô Mộng Lệ cũng lười giải thích: “Tóm lại, nàng ấy ở lại, nhất định sẽ bị gia gia nàng ấy truy cứu trách nhiệm. Đến lúc đó kết quả sẽ rất khó nói. Ta mang nàng ấy đi, Cung chủ chúng ta thu làm đồ đệ cũng được, môn nhân cũng được, xem như cứu được mạng của nàng ấy.”
“Thế bệnh của nàng ấy thì làm sao bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy có chút không đành lòng.
Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Hạ Thiên đã phế Tiết Tiên Chi bên trong cơ thể nàng ấy, bệnh của nàng ấy hẳn sẽ không phát tác lại. Hơn nữa, thực lực Cung chủ chúng ta cũng không thua kém Hạ Thiên bao nhiêu, có lẽ sẽ có cách giúp nàng ấy giành lại cuộc sống mới.”
“Ta tạm thời tin ngươi một lần.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Nếu để ta biết ngươi sử dụng nàng ấy như công cụ, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Tô Mộng Lệ không hiểu: “Ninh muội muội, ngươi đúng là có tâm Thánh mẫu. Nàng ta và ngươi không thân cũng chẳng quen, ngươi lại bảo vệ nàng ta như vậy.”
“Cái này không phải gọi là tâm thánh mẫu mà gọi là đồng cảm, cũng gọi là chung tình.” Ninh Nhụy Nhụy lạnh giọng nói: “Từ nhỏ tiểu muội muội bị gia gia của nàng ấy dạy thành một công cụ, ngay cả muốn chết cũng không thể, đã đủ đáng thương rồi, còn bị người ta lợi dụng đến lợi dụng đi, không thể để nàng ấy cảm thấy người trong cuộc sống này đều giống như vậy.”
“Được rồi, ta biết rồi.” Tô Mộng Lệ không tán đồng suy nghĩ của Ninh Nhụy Nhụy: “Có thể bị lợi dụng, nàng ta mới còn giá trị để sống. Nếu không, nàng ta đã chết từ lâu rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy lại không đồng ý với suy nghĩ này: “Trong mắt ngươi có phải không có người bình thường hay không? Hay là ngươi không bị lợi dụng thì không thể bình an sống hết đời?”
“Ha ha, nếu ngươi muốn dạy ta, vậy thì thôi đi.” Tô Mộng Lệ khinh thường nói: “Hoàn cảnh lớn lên của ta và ngươi không giống nhau. Từ nhỏ, ngươi giống như chúng tinh củng nguyệt, không gặp quá nhiều trắc trở của nhân sinh, đương nhiên có tư cách nói như thế. Nhưng ta thì không, chỉ cần ta có một chút do dự hay thư giãn, ta sẽ vạn kiếp bất phục. Ta sống là bởi vì ta có giá trị lợi dụng.”
Ninh Nhụy Nhụy phản bác: “Ngươi cho rằng cả đời ta suôn sẽ, nhưng ngươi lại không biết ta đã phải ngậm bao nhiêu đắng cay trong bóng tối. Ngươi chém giết sinh tử còn ta thì không? Mặc dù bây giờ ta khác với trước, nhưng ta từ trước đến nay không hề cảm thấy mình hơn người một bậc, càng không xem người khác như công cụ. Ta vẫn tin tưởng rằng trên thế giới này còn nhiều người bình thường. Cho dù cuộc sống khó khăn, nhưng nó vẫn đáng giá nếu mọi người bình an sống sót.”
“Lời không hợp ý càng không thể nói được nửa câu. Ta và ngươi không phải là người của một thế giới, không cần thiết phải phân đúng sai.” Tô Mộng Lệ khoát tay, không muốn nói thêm gì nữa, chỉ tiến lên đỡ Tuyết tiên tử đang hôn mê lên.
“Nếu ngươi muốn mang nàng ấy đi, ta hy vọng ngươi hãy thiện đãi nàng ấy.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải muốn thuyết phục đối phương, chỉ là muốn biểu đạt quan điểm của mình mà thôi.
Tô Mộng Lệ nói: “Đó là đương nhiên, dù sao ta cũng không phải ác ma.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận