Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3702: Thiên lý nan dung

“Mùi máu nồng quá.”
Khi A Cửu và Tề Ngữ Thi đến Lâm gia, đèn đuốc sáng trưng nhưng không hề có bóng người.
“Cẩn thận một chút, nơi này nhất định có quỷ.” Tề Ngữ Thi ngưng thần đề phòng, không quên nhắc nhở A Cửu: “Mùi là từ thư phòng truyền đến.”
“Chúng ta qua đó xem một chút.” A Cửu gật đầu, sau đó chạy nhanh đến thư phòng.
Trên đường đi, nàng không nhìn thấy bất kỳ ai, thậm chí cũng không hề có một chút âm thanh, quả thật có chút quỷ dị.
“Ta vào trước.” Đến trước thư phòng, Tề Ngữ Thi bỗng nhiên cản A Cửu lại, còn mình thì vào trước.
A Cửu đi theo đằng sau, lập tức nhìn thấy thi thể của Lâm Phái Thu và Tống Vận Kỳ cùng với một vũng máu lớn nhìn thấy mà giật mình.
“Quả nhiên là như thế.” A Cửu nhìn thấy thi thể của hai người, vừa đồng tình vừa phẫn nộ: “Đám người kia dám dùng thủ đoạn này, đúng là thiên lý nan dung.”
Tề Ngữ Thi yên lặng nhìn thảm trạng của Lâm Phái Thu và Tống Vận Kỳ. Dù sao cũng là hương thân hương lý, quen biết nhiều năm, thấy bọn họ có kết quả như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy bi thương.
“Mặc dù bọn họ rất đáng ghét nhưng cũng không nên có kết quả như thế.” Tề Ngữ Thi tức giận nói: “Chúng ta phải tìm ra là ai làm, không giết chết người đó là không được.”
A Cửu cười lạnh: “Dì út, không cần phải gấp như thế. Đám người đó nhất định đang núp gần đây, chờ đánh lén chúng ta.”
“Chi bằng chúng ta rút lui trước đi.” Tề Ngữ Thi lo lắng nhìn chung quanh: “Chúng ta quay về biệt thự trên núi hoặc chờ Hạ Thiên đến rồi nói.”
“Chúng ta đã đến, nếu không nhìn xem bọn họ muốn giở trò xiếc gì, chẳng phải lãng phí khổ tâm của bọn họ sao?” A Cửu cười lạnh. Trước kia, khi còn ở kinh thành, không ít người ngấp nghé y thuật và gương mặt của Y Tiểu m, bày ra đủ loại âm mưu quỷ kế. Nàng và Y Tiểu Âm đều có thể vượt qua. Tình huống trước mắt thật sự không tính là gì.
“A, giết người rồi.”
Lúc này, bỗng nhiên có người xông đến trước thư phòng, sau đó cao giọng kêu lên.
Rất nhanh, có không ít người nghe được âm thanh lao qua.
Trong đó có một số người trong võ lâm mà Lâm gia thu nạp trong khoảng thời gian gần đây, còn có một phần là thế lực tu tiên đến tham gia Đông Nam tiên hội, số ít còn lại là danh túc tộc lão Phù Lương.
“Ngươi, các ngươi thật to gan.” Một lát sau, một lão đầu tử mặc hoa phục được hai người đỡ đến, há miệng run rẩy chỉ vào A Cửu và Tề Ngữ Thi: “Hai nhà Lâm Tề đánh nhau chẳng qua chỉ vì thể diện, nhiều năm qua cũng không tổn thương hòa khí. Ngươi hạ độc thủ như vậy, quả thật thiên lý nan dung.”
Tề Ngữ Thi nhìn lão đầu tử, sau đó quay sang nói với A Cửu: “Người này tên Lâm Cao Đức, bối phận rất cao, danh vọng ở Phù Lương cũng cao đến dọa người, nếu còn ở thời cổ đại thì chính là một trong tam lão. Tuy nhiên, ông ta đã thoái ẩn mấy chục năm nay, tại sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện?”
Nói xong, nàng lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Khi ngươi ứng đối, nhớ nắm chắc tiêu chuẩn.”
Lời nói nghe rất uyển chuyển, thật ra chính là đang khuyên A Cửu có thể phản kích nhưng đừng trực tiếp làm tức chết lão già đó. Nếu không, sự việc sẽ trở nên phiền phức hơn.
“Lâm lão thái gia đúng không?” A Cửu mỉm cười: “Ta muốn hỏi con mắt nào của ngươi thấy chúng ta giết người?”
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn dám giảo biện?” Lâm Cao Đức hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào A Cửu rồi nói với người bên ngoài: “Có ai không, mau bắt nàng ta lại cho ta, đưa đến lễ đường, chúng ta sẽ tiến hành thẩm vấn.”
Tề Ngữ Thi nhịn không được liền nói: “Lâm gia gia, cho dù ngươi hoài nghi là chúng ta làm, ta thấy biện pháp tốt nhất chính là báo cảnh sát. Tư thiết công đường là phạm pháp đấy.”
“Làm càn! Ngươi thì tính là cái gì? Cha của ngươi còn không dám nói chuyện với ta như vậy.” Lâm Cao Đức giận dữ quát lớn: “Ngươi cũng xứng dạy lão phu cách làm việc?”
“Được rồi, không cần giả bộ chi nữa.” A Cửu cũng không kiên nhẫn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Muốn thẩm vấn thì thẩm vấn ngay tại đây đi. Ta cũng muốn nhìn xem các ngươi dự định chơi trò xiếc gì.”
Lâm Cao Đức tức giận đến mức ho khan, mặt đỏ bừng lên: “Thái độ của ngươi là gì? Tiện tỳ khác họ, Tề Thanh Nham vi phạm quyết định của tổ tông mà đề bạt ngươi, ngươi tưởng mình là gia chủ Tề gia thật sao?”
“Ta có phải gia chủ Tề gia hay không có liên quan gì đến ngươi?” A Cửu lười nói nhảm với người này: “Hay là ngươi cho rằng Tề gia chọn gia chủ mới nhất định phải trải qua sự đồng ý của ngươi?”
“Hừ, đúng là làm nhục tổ tông.” Biểu hiện của Lâm Cao Đức giống như đau lòng nhức óc, nhưng hiển nhiên cũng biết mình đi lạc chủ đề: “Mặc dù trước đó Tề gia các ngươi hơi quá đáng một chút nhưng cũng không đến mức tổn thương nhân mạng, cho nên ta mới mắt nhắm mắt mở nhưng không nghĩ đến ngươi lại ác độc đến như vậy.”
“Ngươi giết anh kiệt của Lâm gia là Lâm Tuấn Nghĩa, bây giờ lại giết chết Lâm Phái Thu và Tống Vận Kỳ. Nếu không phải những người khác của Lâm gia không có ở đây, chỉ sợ đã bị các ngươi diệt môn rồi.”
“Người Lâm gia không có ở đây, có khi hơn phân nửa đã chết rồi.” A Cửu bình tĩnh nói.
“Ngươi.” Lâm Cao Đức mở to mắt, không thể tin nổi: “Tốt, tốt, là do ngươi chọn đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận