Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1636. Hơi yếu

"Ngươi, ngươi chớ có nói hươu nói vượn!" Bành Vĩ vô cùng tức giận, "Sao ta có thể lừa gạt Đình Đình chứ? Ta thấy ngươi mới là kẻ lừa đảo, dáng vẻ của ngươi hoàn toàn không giống bác sĩ!"
Không đợi Hạ Thiên nói chuyện, Bành Vĩ lại nhìn về phía Mai Nhược Đình: "Đình Đình, ta không biết gia hỏa này là ai, nhưng ngươi chắc chắn là nàng đã bị hắn lừa rồi! Đám Trung y như bọn hắn vốn là đồ lừa đảo, hơn nữa hắn còn trẻ như vậy, chỉ có thể là kẻ lừa đảo......"
"Được rồi A Vĩ, ngươi đừng nói nữa." Mai Nhược Đình cắt lời của Bành Vĩ, nàng hít một hơi thật sâu, tiếp đó chậm rãi hỏi: "A Vĩ, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi thật sự không có gạt ta?"
"Đình Đình, ta thề với trời, những lời ta nói với ngươi đều là thật lòng!" Bành Vĩ vội vàng thề thốt.
"A Vĩ, kể từ bây giờ chúng ta chính thức chia tay, ngươi đi đi." Mai Nhược Đình chậm rãi nói.
"Đình Đình, ngươi nói vậy là có ý gì?" Bành Vĩ sững sờ, tiếp đó trở nên phẫn nộ, "Ngươi tình nguyện tin tưởng một người ngoài hơn là tin ta?"
"Nè, anh rể không phải là người ngoài." Hàm Hàm hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi mới là người ngoài, hừ, ta đã sớm cảm thấy ngươi không thích hợp, nhưng thấy mẹ ta mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ cho nên ta mới lười quan tâm! Nếu anh rể nói ngươi là kẻ lừa đảo vậy thì ngươi chắc chắn là kẻ lừa đảo, ta cảnh cáo ngươi, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không ta sẽ cho người đánh gãy cái chân thứ ba của ngươi!"
"Đình Đình, ngươi thật sự nguyện ý tin tưởng tiểu tử kia mà không tin ta?" Bành Vĩ đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy tức giận.
"Đúng vậy, ta tin tưởng Hạ thần y." Mai Nhược Đình gật đầu, "Khoảng thời gian này, ở bên ngươi khiến ta rất vui vẻ, cho nên ta không cảm thấy mình có thiệt hại gì, nhưng hai chúng ta nên dừng lại ở đây thôi."
"Ngươi không có thiệt hại? Nhưng lão tử có tổn thất!" Bành Vĩ rống giận, "Ngươi trở mặt không quen biết đúng không? Tốt, rất tốt, ngươi có biết mỗi một ngày ngươi đều rất đói khát không? Ngươi cho rằng lão tử cho ngươi ăn no rất dễ sao? Ngươi cho rằng mình cực kỳ xinh đẹp, ta chỉ thấy ngươi có tiền mà thôi! Con mẹ nó, ngươi cũng hơn bốn mươi rồi, có bảo dưỡng tốt cách mấy thì cũng chỉ là một bà già mà thôi!"
"Ngươi......" Sắc mặt của Mai Nhược Đình trở nên tái nhợt trong nháy mắt, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
"Ta thế nào? Lão tử nói sai rồi sao?" Bành Vĩ hiển nhiên không đếm xỉa gì nữa, "Bây giờ, ta nói cho ngươi biết, trong điện thoại di động của ta có rất nhiều ảnh chụp đặc sắc, đúng rồi, đừng nói ta bắt chẹt ngươi, ta không có làm như vậy, nhưng nếu ta không cẩn thận làm mất điện thoại thì cũng không thể thể trách ta, hoặc điện thoại ta bị trúng virus, bị kẻ khác đánh cắp ảnh chụp gì đó, ha ha ha, Mai Nhược Đình, đến lúc đó sẽ có không ít người nhìn thấy hình ảnh đặc sắc kia của ngươi nha......"
"Ngươi muốn thế nào?" Mai Nhược Đình cắn răng cắt đứt lời của Bành Vĩ, trong lòng nàng vô cùng thất vọng, vài phút trước nàng còn đang suy nghĩ muốn sinh con cho nam nhân này, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, đó chỉ là do một mình nàng tình nguyện mà thôi.
Nàng vốn dĩ cho rằng mình đã tìm được tình yêu thực sự, kết quả là người ta chỉ vì tiền của nàng.
"Cho ta một ngàn vạn! Ta cũng không muốn nhiều, chỉ cần cho ta một ngàn vạn, vậy thì chúng ta sẽ chia tay trong vui vẻ!" Bành Vĩ cũng không giả bộ, lập tức nói ra yêu cầu của hắn.
"Nè, vì sao phải cho ngươi một ngàn vạn chứ? Ngươi cho rằng một ngàn vạn rất ít à? Hàm Hàm đại tiểu thư ta đây cho vay nặng lãi mấy năm nay cũng chưa kiếm được một ngàn vạn đâu!" Hàm Hàm lập tức nổi giận, tiếp đó nhìn về phía Hạ Thiên, "Anh rể, ngươi mau giúp mẹ ta đi!"
"Đồ ngu nhà ngươi muốn tự giao nộp di động hay muốn ta động thủ?" Hạ Thiên lười biếng hỏi.
"Động thủ?" Bành Vĩ nở nụ cười trào phúng, "Chỉ bằng ngươi? Có giỏi thì tới đây, lão tử đang muốn dạy bảo ngươi đây!"
"Thế giới này thật sự thay đổi rồi." Hạ Thiên tự lẩm bẩm, "Không ngờ thành phố Giang Hải cũng có nhiều kẻ kém thông minh như vậy."
Hạ Thiên duỗi lưng một cái rồi đứng lên, mà lúc này Bành Vĩ chủ động ra tay, vung nắm đấm về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên duỗi tay ra, tóm lấy nắm đấm của Bành Vĩ, tiếp đó hơi hơi dùng sức bóp lại.
Rắc.
Xương cốt vỡ nát.
"A......" Bành Vĩ phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tiếp theo cả người xụi lơ ngã xuống đất, sau đó hôn mê bất tỉnh.
"Tên tiểu bạch kiểm này không được rồi." Hạ Thiên lắc đầu, "A, thật đúng là hơi yếu nha."
Lúc này, Mai Nhược Đình đã bắt đầu hành động, nàng lập tức lục tìm điện thoại trên người Bành Vĩ, sau đó, nàng thật sự nhìn thấy một ít ảnh chụp ở bên trong, vừa xóa bỏ ảnh chụp vừa có chút lo lắng hỏi: "Hạ thần y, có lẽ Bành Vĩ đã sớm dự định bắt chẹt ta, vậy chắc hắn còn có bản sao ở những nơi khác."
"Ừ, không sao, ta sẽ biến hắn thành đồ ngốc, hắn sẽ không còn nhớ rõ việc này để tới uy hiếp ngươi nữa." Hạ Thiên vung tay lên, Bành Vĩ lập tức bị ném ra khỏi phòng khách, "Bây giờ hắn đã một tên thiểu năng rồi, chỗ này không vui, ta đi trước đây, nếu như ngươi còn muốn sinh con thì nhớ lại đi tìm nam nhân khác."
Hạ Thiên cảm thấy chuyện này rất vô vị, nói xong thì nhanh chóng rời khỏi căn phòng, mà lần này Hàm Hàm cũng không có đi theo sau, vì nàng còn muốn ở lại đây xử lý chuyện này với mẹ của mình.
Hạ Thiên rời khỏi quán trà, tiếp tục đi về phía cao ốc Thần Y, hắn vẫn cảm thấy đi tìm Lam Y Nhân và Tô Bối Bối chơi vui hơn, nhưng vào lúc này, một chiếc xe dừng lại ở ven đường.
"Hạ Thiên?" Theo sau đó là một giọng nói truyền đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận