Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4349: Ta là mãnh nam đệ nhất thiên hạ

“Chuyện này khiến cho ta nhớ đến chuyện Dạ Đế đại náo bàn đào tiên hội năm đó.”
Hồng Vân đại trưởng lão bỗng nhiên cười nhạo, mắt hơi nheo lại, ý vị thâm trường nói: “Không biết Hạ Thiên này sẽ bày ra trò gì, thật khiến người ta phải chờ mong.”
Chiêu thức mà Hạ Thiên sử dụng khá là nhiều.
Tiêu Dao Tiên Tử hoàn toàn không nghĩ đến mấy chuyện này lại có chương trình rườm rà như vậy, thậm chí còn có một vài tư thế mà nàng chưa từng gặp qua trong sách.
Càng đáng sợ hơn chính là, Hạ Thiên tựa như một người ham học hỏi, một nhà thám hiểm, một người cày cấy, một nhà khai sáng… không bao giờ biết mệt.
Sự chăm chỉ này khiến người ta phải sợ hãi. Bản năng càng chiến càng mạnh, suy một ra ba đã biến chuyện này thành một vụ so đấu dài vô tận.
Ban đầu, Tiêu Dao Tiên Tử còn có chút háo thắng, nhưng càng về sau lại càng run rẩy, cuối cùng thần phục, thuận theo, trầm luân.
Về phần Phù Diêu Tiên Tử, nàng ngang lực với Hạ Thiên, hoàn toàn không phân cao thấp.
Ba người ở trong chỗ sâu kết giới Chí Tôn Cung trao đổi ròng rã bảy ngày bảy đêm, lúc này Hạ Thiên mới vừa lòng thỏa ý mà thu binh lại.
“Tôn chủ, ngươi, ngươi… thật sự hùng phong kinh thế, không ai có thể so sánh.”
Tiêu Dao Tiên Tử thở dốc, cơ thể mềm nhũn như cọng mì trong nồi nước sôi nhưng sắc mặt lại trơn bóng, cả người kiều diễm hơn trước mấy phần, giống như đóa hoa nở rộ sau mưa phùn.
“Đó là đương nhiên, ta là thiên hạ đệ nhất mãnh nam.” Hạ Thiên cười nói.
Biểu hiện của Phù Diêu Tiên Tử vẫn lạnh nhạt, không hề có chút dị dạng, cười nói: “Không phải trước kia chàng hay nói mình là đệ nhất soái ca trong thiên hạ sao.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Vợ Phù Diêu, nàng nên biết rất rõ điều này mới đúng chứ. Chồng của nàng là đệ nhất soái ca trong thiên hạ, cũng là thiên hạ đệ nhất mãn nam, còn là đệ nhất thần y. Trên đời này, mặc kệ nơi nào, tuyệt đối không ai có thể so sánh.”
“Được, ta biết rồi.” Phù Diêu Tiên Tử không nhịn được duỗi cái lưng mệt mỏi của mình: “Nếu không nhắc nhở chàng, chỉ sợ chàng sẽ còn đòi hỏi vô độ, cuối cùng làm chậm trễ đại sự.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Chuyện chúng ta làm mới là đại sự, cái khác chỉ là việc nhỏ.”
“Tu vi của chàng bây giờ đã rơi vào bình cảnh.” Phù Diêu Tiên Tử trực tiếp chỉ ra khốn cảnh của Hạ Thiên lúc này: “Cần nhờ song tu để đột phá chỉ sợ có chút khó khăn. Bảy ngày qua chàng cũng đã thử qua. Trừ phi chàng có thể tìm được hơn một vạn tiên tử từ Hợp Thể Kỳ trở lên song tu với chàng, nhưng toàn bộ liên minh tu tiên không có nhiều người như vậy. Cho nên, phương hướng cuối cùng của chàng vẫn là Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Ta đã có phương hướng cho Nghịch Thiên Bát Châm rồi.” Nghe Phù Diêu Tiên Tử nói đến đây, Hạ Thiên cũng không pha trò nữa, bắt đầu nghiêm túc nói: ‘Tuy nhiên vẫn còn thiếu chút ý tứ, còn cần một cơ hội. Bây giờ xác thực còn chưa đến lúc.”
Phù Diêu Tiên Tử gật đầu, chậm rãi nói: “Trong lòng chàng có là được. Ta cảm giác những người kia để chàng làm Hội chủ hội Chí tôn khẳng định là có ý khác. Cho nên chúng ta không thể phớt lờ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Mặc kệ đám ngu ngốc kia muốn làm gì, ta đều cảm thấy khó chịu, cứ trực tiếp xử lý là được.”
“Cũng không đơn giản như vậy. Bọn họ hẳn lấy Tôn chủ làm vũ khí sử dụng.” Tiêu Dao Tiên Tử đã thay xong quần áo, nhẹ nhàng dựa vào ngực của Hạ Thiên, ôn nhu nói: “Mấy năm gần đây, trong liên minh có một lời đồn được lưu truyền rất rộng, đó chính là Thần Hoàng thật ra đã chết, nhưng Hoàng phó Tâm Ma Nguyên Quân vẫn luôn che giấu tin tức này. Tâm Ma Nguyên Quân dự định mượn cơ thể tàn phá và dư vận của Thần Hoàng cùng với tất cả linh uẩn của chuẩn tiên trong liên minh trực tiếp phi thăng sau bàn đào tiên hội.”
“Tâm Ma Nguyên Quân là tên ngốc từ đâu xuất hiện vậy?” Hạ Thiên hỏi. Phù Diêu Tiên Tử liền đáp: “Trước kia ông ta là trái tim của Thần Hoàng Tiêu Hoàng Cực, nhưng về sau Thần Hoàng vì thoát khỏi nhục thân ràng buộc, tiến hành tế luyện ngũ tạng lục phủ, cuối cùng chỉ có trái tim thành công tách ra, có linh trí gần ngang bằng với Thần Hoàng.”
Tiêu Dao Tiên Tử thay Phù Diêu Tiên Tử chậm rãi giải thích: “Thần Hoàng đã đặt cho trái tim là Tâm Ma Nguyên Quân, sắc phong làm Thần Hoàng phó sứ, để nó toàn quyền chấp chưởng liên minh, còn ông ta thì bắt đầu bế vạn năm sinh tử quan. Đến bây giờ cũng đã năm sáu vạn năm rồi.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Một trái tim mà cũng có thể trang bức như vậy?”
Tiêu Dao Tiên Tử nhẹ giọng nhắc nhở: “Tôn chủ, ngươi không nên xem thường Tâm Ma Nguyên Quân, thực lực của nó gần như là đệ nhất nhân bên dưới Thần Hoàng.”
Hạ Thiên nhớ lại dường như có người đã từng có được danh xưng này: “Mấy tên ngốc có danh xưng này bên dưới Thần Hoàng không khỏi hơi nhiều.”
“Đừng nên khinh thường.” Phù Diêu Tiên Tử cũng lớn lên từ liên minh tu tiên, từ nhỏ đã nghe nói qua không ít sự tình về Tâm Ma Nguyên Quân, ở sâu trong nội tâm vẫn có sự sợ hãi. Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu nó thật sự lợi hại như vậy, nó không cần phải làm ra quá nhiều động tác như thế. Mặc kệ là người thích chơi lòe loẹt hay là người thường xuyên che giấu đều không ngoại lệ, toàn là kẻ ngu ngốc chỉ có bề ngoài.”
“Mặc kệ bọn họ muốn làm cái gì, bàn đào tiên hội lần này nhất định là trọng điểm.” Phù Diêu Tiên Tử suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Chúng ta nên có sự chuẩn bị trước.”
Hạ Thiên nói: “Vợ Phù Diêu, nàng muốn làm gì thì làm, không cần hỏi ý kiến của ta.”
“Điều đầu tiên cần làm chính là chuẩn bị nhân thủ.” Phù Diêu Tiên Tử mỉm cười: “Ta sẽ về trái đất một chuyến, lặng lẽ đưa mấy tỷ muội đến đây, trong thời khắc mấu chốt nhất định sẽ phát huy tác dụng.”
Tiêu Dao Tiên Tử hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…”
Trong lúc Phù Diêu Tiên Tử đang định nói tiếp, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, đồng thời là một tiếng quát to: “Hạ Thiên, mau cút ra đây cho ta. Ta muốn làm thịt ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận