Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1908. Cử người trở lại bên cạnh hắn

“Ở mỗi thế giới, Liên minh Tu Tiên đều có nhân viên quản lý thường trú. Ở Tiên Vân đại lục, có một môn phái tu tiên bí ẩn âm thầm phụ trách quản lý nơi này. Tuy nhiên, bây giờ môn phái tu tiên đó tương đối yếu. Ta đã khống chế môn phái đó, mà chúng ta đều đã giải quyết hết người do Liên minh Tu Tiên phái tới rồi, tạm thời mà nói, chúng ta đang khá an toàn.” Cơ Thanh Ảnh không chút hoang mang nói:" Nhưng chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để trở thành kẻ thù của toàn bộ Liên minh Tu Tiên.”
Cơ Thanh Ảnh chậm rãi liếc nhìn mọi người: “Có thể xác định người mạnh nhất của Liên minh Tu Tiên chính là người tu tiên ở Độ Kiếp Kỳ, nhưng bọn hắn đều là người từng thân kinh bách chiến, hơn nữa còn từ từ tu luyện trong nhiều năm rồi mới đột phá được tới trình độ đó. Nếu như chúng ta gặp phải cao thủ như Độ Kiếp Kỳ, ngoại trừ ta và Thanh Nhã ra… Thì có Dạ Ngọc Mị, còn hầu hết các ngươi đều không phải là đối thủ của bọn hắn.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Liễu Mộng có chút nóng vội hỏi.
“Biện pháp thật ra rất đơn giản. Mỗi người các ngươi cần phải thực sự tham gia vào cuộc chiến.” Khuôn mặt xinh đẹp của Cơ Thanh Ảnh bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Mỗi người các ngươi cần phải từ bỏ cách sống vốn có ở thế giới kia. Các ngươi phải bắt đầu hòa nhập vào Tiên Vân đại lục, bắt đầu một trận chiến thực sự. Từ giờ trở đi, các ngươi cần phải để bản thân thực sự bước vào thế giới của người tu tiên.”
“Ta và Thanh Ảnh sẽ tiến hành một số sắp xếp thích hợp. Mọi người sẽ bắt đầu lần lượt rời khỏi đảo Thần Tiên, đi đến nhiều nơi, trải qua nhiều thử thách nguy hiểm khác nhau.” Bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã nói tiếp: “Ta biết lúc mới bắt đầu các ngươi sẽ không thích ứng kịp, nhưng chuyện đó có liên quan đến sự sống còn của chúng ta.”
“Nguyệt tỷ, không vấn đề gì, ta thích nhất là đánh nhau!” Đối với chuyện kia, Liễu Mộng lại rất vui vẻ.
“Dù sao thì ở đây cũng không có máy tính để chơi, đánh nhau cũng rất tốt.” Tiểu yêu tinh lầm bầm một câu.
“Nguyệt tỷ, mặc dù ta vẫn luôn không thích những chuyện chém giết đấy, nhưng đây là vì chúng ta, vì phu quân, ta sẽ cố gắng làm.” Lúc này, Kiều Tiểu Kiều cũng bày tỏ thái độ.
Những người khác cũng lần lượt biểu thị không có vấn đề gì, giống như Ngải Vi Nhi và Isabella, thậm chí còn cao hứng hơn.
“Đây là biện pháp đối phó đầu tiên của chúng ta. Ngoài ra, chúng ta còn phải làm một việc nữa, đó chính là chúng ta phải đánh vào Liên minh Tu Tiên. Ta muốn sắp xếp hai người trong số chúng ta đi vào trong môn phái bí ẩn kia, vào lúc thích hợp có thể tiến vào Liên minh Tu Tiên.” Cơ Thanh Ảnh lại nói: “Bởi vì về bản chất đây là làm gián điệp, Mị Nhi và Mộc Hàm, hai người các ngươi đều có kinh nghiệm, cho nên ta hy vọng hai người sẽ đi. "
“Được.” Mị Nhi rất thẳng thắn đồng ý.
“Ta không có vấn đề gì.” Mộc Hàm cũng đồng ý.
“Bây giờ còn có một việc cuối cùng.” Bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã lại mở miệng nói: “Chúng ta cần người quay về, trở lại bên cạnh tên tiểu lưu manh kia. Một mặt là bảo vệ hắn, mặt khác, phải thúc giục hắn tu luyện Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.”
Nghe nói như vậy, sắc mặt của một đám mỹ nữ đều trở nên kích động.
“Oa, Nguyệt tỷ, ta muốn trở lại bên cạnh tiểu lưu manh, ta nhớ hắn lắm rồi.” Liễu Mộng lập tức nói.
Lãnh Băng Băng mở miệng định nói nhưng vẫn nhịn không nói ra.
Những người khác dường như cũng muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, Nguyệt Thanh Nhã lên tiếng: “Được rồi, ta biết tất cả mọi người đều muốn quay trở về, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi, trong các ngươi ai có thể quản lý được hắn?”
“Ta và Thanh Nhã đều không thể trở về. Chúng ta cần phải trấn thủ ở chỗ này, các ngươi có thể trở về, nhưng không phải là trở về bên hắn, mà là phải bảo đảm hắn nhanh chóng tu luyện thành công Nghịch Thiên Đệ Bát Châm.” Cơ Thanh Ảnh cũng nói: “Nói đơn giản, trong các ngươi ai có thể khiến hắn nghe lời mà không phải là chưa mở miệng đã bị hắn cởi sạch quần áo rồi ôm lên giường?”
“Băng Băng tỷ, hay là ngươi trở về đi?” Kiều Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn Lãnh Băng Băng, “Trước đây, hình như chỉ có ngươi mới có thể trị được hắn.”
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Lãnh Băng Băng khá thích hợp.” Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh hùa theo, nàng biết mình hoàn toàn không quản nổi Hạ Thiên.
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Lãnh Băng Băng, hầu hết mọi người đều cảm thấy nàng rất phù hợp, nhưng nàng lại lắc đầu: “Không được, hắn vừa thấy ta chính là...”
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Băng Băng ửng đỏ, trước khi phu quân đắc thủ, hắn rất nghe lời nàng, nhưng sau này hắn hoàn toàn không nghe lời nữa, hơi một tí là khiến cho nàng không có cách nào làm việc.
Do dự một lúc, Lãnh Băng Băng lại nói: "Nếu Nguyệt tỷ không thể trở về, vậy thật sự chỉ có một người có thể quản được hắn.”
Mặc dù, Lãnh Băng Băng không nói đó là ai, nhưng mọi người phát hiện ra ánh mắt của nàng đang nhìn tới một hướng, sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dạ Ngọc Mị.
“Tiểu Mị, ta nghĩ là ngươi nên quay về đi, có ngươi bảo vệ hắn, mọi người cũng yên tâm. Hơn nữa, bây giờ thật sự chỉ có ngươi mới có thể quản lý được hắn.” Nguyệt Thanh Nhã cũng nhìn Dạ Ngọc Mị: “Thực ra, ngay cả ta cũng không có cách nào quản hắn, mà ngoài ngươi ra cũng không có cách nào cả.”
“Mị a di trở về đúng là thích hợp nhất nhưng ta đề nghị Mị a di cũng nên đưa theo một người trở lại.” Lúc này, Tống Ngọc Mị ở bên cạnh mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận