Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4222: Các ngươi đã là thần à?

Đáng tiếc, cuối cùng cũng không có chuyện gì phát sinh.
Trong phòng, ngoại trừ người đang nằm trên mặt đất, những người còn lại đều nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mắt.
“Không thể nào?”
Doris cực kỳ tự tin đối với năng lực của mình. Nàng ta nói: “Thánh Tâm của ta đã tu luyện đến trạng thái mạnh nhất, làm sao lại bị vô hiệu? Chẳng lẽ các ngươi không có tim sao?”
Nói xong, trên dưới toàn thân nàng ta bộc phát một tầng ánh sáng mỏng nhạt.
Tim của nàng ta rơi vào trạng thái cuồng loạn. Sự rung động quỷ dị này rất nhanh đã lan sang những vật xung quanh.
Cao ốc thần Y giống như biến thành vật sống, nảy lên một cách kỳ lạ.
Lúc này, tất cả nhân viên bên trong tòa nhà đều ôm ngực, cảm giác tim của mình không được thoải mái, giống như có thể mất đi khống chế bất cứ lúc nào.
“Ngươi dám chơi thủ đoạn này trước mặt ta, muốn ăn đòn đúng không?”
Hạ Thiên có chút khó chịu, lấy ra một cây ngân châm đâm thẳng vào hư không.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng màu vàng tỏa ra ngoài, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ cao ốc Thần Y, rất nhanh giải trừ trạng thái Thánh Tâm của Doris.
Nhân viên trong cao ốc đều lộ ra vẻ mờ mịt, cảm giác trái tim quặn đau như sắp chết vừa nãy trong nháy mắt đã biến mất, giống như chưa hề tồn tại.
Đương nhiên, bọn họ không có thời gian để cảm khái, nhanh chóng quay về công việc của mình.
“Ngươi, ngươi có thể phá giải Thánh Tâm của ta?”
Doris có chút không kềm được, ánh mắt lộ ra sự kinh hãi và giận dữ: ‘Không thể nào, ta không tin. Bây giờ ta sẽ để cho ngươi cảm nhận được sự kinh khủng chân chính của Thánh Tâm.”
“Tiểu muội muội, ngươi đừng miễn cưỡng mình nữa.”
Mộc Hàm chậm rãi bước đến trước mặt Doris, mỉm cười trấn an: “Thánh Tâm của ngươi đối với người bình thường hoặc tu tiên giả giai thấp có lẽ còn có chút hiệu quả, nhưng đối với chúng ta, nó hoàn toàn không có tác dụng.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Doris vẫn không hiểu: “Ngươi đừng nói ngươi không phải người nhé? Các ngươi đã là thần à?”
Tô Vô Song bất mãn nói: “Không cần thiết phải nói với bọn họ nhiều như vậy. Dám đến cửa khiêu khích, không giết không đủ uy hiếp người sau lưng bọn họ.”
“Ngươi thì tính là cái gì? Ta sẽ giết ngươi chết.” Doris thuộc loại người không sợ trời không sợ đất, không thích nhất chính là bị người ta khinh thường. Nghe Tô Vô Song nói, nàng ta lập tức vọt đến.
Tô Vô Song lạnh lùng nhìn Doris vọt đến. Chờ nàng ta vọt đến trước mắt, nàng bỗng dưng rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra, chém xuống một cái.
Rắc.
Chỉ thấy mặt nạ răng nanh của Doris bị chém thành hai nửa, mũi kiếm cách lỗ mũi của nàng ta nửa tấc.
Doris thậm chí có thể cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ mũi kiếm, khiến cho nàng ta trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự sợ hãi, lập tức khóc rống lên: “Ngươi, các ngươi đều khi dễ ta.”
“Câm miệng, ngươi phiền phức quá.” Hạ Thiên khó chịu quát lớn.
Kiếm trong tay Tô Vô Song lập tức hạ xuống cổ họng Doris.
“Vô Song, đừng nên kích động. Nàng ta chỉ là một đứa bé bị làm hư mà thôi.” Mộc Hàm dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, mỉm cười khuyên bảo.
Hạ Thiên ngược lại cảm thấy Tô Vô Song không làm sai cái gì. Hắn nói với Mộc Hàm: “Vợ tóc vàng, loại trẻ con như thế mới cần phải ăn đòn. Nếu không nhận một bài học khắc sâu, nàng ta sẽ tưởng rằng toàn thế giới này phải nhường nàng ta hết đấy.”
“Muốn giết, các ngươi giết ta là được.”
Lạc Khả Uy cầu xin: “Điều này không liên quan gì đến em họ ta cả. Nàng ấy cũng là do ta kéo đến, các ngươi đừng giận chó đánh mèo. Cha của nàng ấy là…”
“Cha nàng ta là ai có liên quan đến ta sao?” Hạ Thiên lười lắng nghe, ngắt lời Lạc Khả Uy: “Đám ngớ ngẩn các ngươi thừa dịp ta không có ở đây làm nhiều chuyện như vậy, các ngươi không nghĩ đến mình sẽ chết sao?” “Việc đã qua rồi, chúng ta đến để hòa giải mà.” Lạc Khả Uy vội vàng giải thích: “Chỉ cần các ngươi đưa ra điều kiện hợp lý, chúng ta tuyệt đối không trả giá. Nhưng các ngươi hoàn toàn không có chút thành ý hòa giải nào, ta còn có thể làm gì.”
Kiều Tiểu Kiều thản nhiên nói: “Thừa lúc Hạ Thiên không có ở đây, người phát động tập kích là các ngươi. Phát hiện đánh không lại, người đến hòa giải cũng là các ngươi. Từ đầu đến cuối, các ngươi không hề tôn trọng chúng ta, còn muốn chúng ta tiếp nhận điều kiện mà các ngươi đưa ra, không biết nên nói mặt các ngươi đủ lớn hay là đầu óc các ngươi không rõ ràng nữa. Các ngươi tưởng mình là ông trời sao?” “Lần này ta nhận thua, muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy các ngươi.”
Lạc Khả Uy thở ra, ủ rũ cúi đầu: “Nhưng em họ của ta hoàn toàn không thể có chuyện gì được. Nếu nàng ấy chết, đến lúc đó không chỉ các ngươi phải bồi táng, chỉ sợ toàn bộ trái đất cũng sẽ bị chôn vùi.”
Tô Vô Song lạnh lùng nói: “Giết nàng ta, toàn bộ trái đất cũng sẽ bị chôn vùi? Ta không tin mấy chuyện đó." “Tiểu tử này chỉ sợ cố ý nói như thế.” Kiều Tiểu Kiều nói: “Hắn ta biết tính cách của Hạ Thiên, cho nên muốn khiêu khích Hạ Thiên ra tay với em họ của mình. Trên người cô bé này có khi cất giấu bí mật nào đó. Nếu chúng ta giết, nhất định sẽ dẫn đến nhiều thế lực vây công hơn.”
Lạc Khả Uy không nghĩ đến Kiều Tiểu Kiều lại đoán được kế hoạch của hắn ta chỉ trong mấy lời nói.
“Đám ngớ ngẩn kia muốn chết, vậy thì để bọn họ chết chứ sao?” Hạ Thiên thờ ơ nói.
“Tính cách đứa nhỏ này vốn đã phản nghịch, lại bị người ta mê hoặc. Đã hư lại còn hư thêm là điều không thể tránh khỏi. Dạy dỗ một chút là được.” Mộc Hàm mỉm cười nói với Hạ Thiên: “Chồng, chi bằng cứ giao nàng ta cho ta dạy dỗ.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vợ tóc vàng, mấy đứa trẻ hư này có gì mà cần phải dạy chứ? Nhưng nếu nàng muốn, vậy thì giao cho nàng.”
Mộc Hàm gật đầu, sau đó mang Doris đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận