Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2991: Tiểu Tiên Giới sắp nổ (01)

“Thần hồn của ông ta bị diệt thật sự rồi sao?”
Từ Côn Luân khó tin nhìn Hạ Thiên. Mặc dù vừa rồi ông ta cũng kêu gào Hạ Thiên diệt thần hồn Huyền Dương Tiên Đế, nhưng đó chỉ là lời nói nhất thời, rất nhanh ông ta đã bình tĩnh lại.
Trước khi còn chưa xác định được Tiên đế nhiệm kỳ tiếp theo, thần hồn Huyền Dương Tiên Đế nên giữ lại. Nếu không, Tiểu Tiên Giới sẽ bị sụp đổ, trái đất cũng bị thương theo.
Tuy nhiên, Hạ Thiên ra tay quá nhanh. Ông ta còn chưa kịp phản ứng, tất cả đã kết thúc.
“Đương nhiên là diệt rồi, chẳng lẽ giữ lại để ăn tết?” Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt tràn ngập khinh thường.
Từ Côn Luân hơi gấp lên, nói với Hạ Thiên: “Này, vừa rồi ngươi không nên xúc động như vậy. Ngươi có thể giữ lại thần hồn của ông ta dùng để duy trì Tiểu Tiên Giới. Ngươi chỉ cần lau đi ý thức của ông ta là được.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Nói sớm cũng vô dụng. Ông ta phải chết một cách triệt để. Đây là lời nói của ta.”
“Nhưng Tiểu Tiên Giới sắp bị hỏng mất rồi, ngươi nói nên làm cái gì đây?” Từ Côn Luân lo lắng nói. Mặc dù ông ta đã sớm ngấp nghé vị trí Tiên đế, nhưng hiện tại ông ta không có bản lãnh để khiêng hết toàn bộ Tiểu Tiên Giới.
“Tiểu Tiên Giới hỏng thì liên quan gì đến ta.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm: “Ta còn phải đi tìm Cửu nha đầu và vợ Tiêm Tiêm nữa, ngươi đừng cản đường. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
Từ Côn Luân nói: “Hạ Thiên, ngươi nói chuyện không lịch sự gì cả. Nói thế nào ta cũng là nhạc phụ của ngươi, ngươi tôn trọng ta một chút không được sao?”
“Cửu nha đầu không có nhận ngươi.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Từ Côn Luân không phản bác được, nhưng vẫn trịnh trọng khuyên: “Hạ Thiên, đây không phải chuyện đùa. Thần hồn Tiên đế đã bị diệt, Tiểu Tiên Giới sụp đổ là chuyện không thể nào cản trở. Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh đồ thán…”
“Bớt làm bộ đi.” Hạ Thiên hoàn toàn không để cho mình bị đẩy đi vòng vòng: “Không có Tiên đế không được, vậy ngươi làm Tiên đế đi không được sao?”
Mặt Từ Côn Luân đỏ ửng, thẳng thắn nói: “Đúng, ta ngấp nghé vị trí Tiên đế đã lâu, nhưng ta không tự tin có thể dùng thần hồn của mình chèo chống toàn bộ Tiểu Tiên Giới.”
Hạ Thiên cười nói: “Có thể chống đỡ là một chuyện, ngươi có muốn chống đỡ hay không lại là chuyện khác. Muốn làm Tiên đế nhưng lại không muốn gánh nguy hiểm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế? Ta thấy, ngươi còn không bằng tên Tiên đế ngu ngốc kia nữa.”
Nghe Hạ Thiên nói, Từ Côn Luân không khỏi ngẩn người. Im lặng một hồi, ông ta rốt cuộc thở dài, cất cao giọng nói: “Hạ Thiên, ngươi mắng rất đúng, ta đích thật không bằng Huyền Dương. Mặc dù ông ta bảo thủ, không coi ai ra gì, tự cao tự đại, không nghe lời khuyên nhủ, khư khư cố chấp nhưng ông ta không phải không có đảm đương. Còn ta, trước mặt cơ hội lại sợ đầu sợ đuôi, uổng cho ta là một đại trượng phu.”
“Ngươi nói nghe hay lắm, nhưng vừa rồi ngươi mắng ông ta, ngươi nhìn ta làm gì?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Hay ngươi cho ta nghe không hiểu ngươi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe?”
“Không có, tuyệt đối không có.” Từ Côn Luân khoát tay: “Ngươi đi tìm Tú Nhi đi, mang con bé rời khỏi Tiểu Tiên Giới, về sau hãy cố mà sống cho thật tốt. Còn ta, ta sẽ đi làm chuyện mà ta cần làm. Nếu thành công, ta chính là Tiên đế đời tiếp theo. Nếu thất bại, ta cũng phải bảo tồn hạt giống tu tiên bên trong Tiểu Tiên Giới.”
Nói xong, Từ Côn Luân trịnh trọng chắp tay với Hạ Thiên, sau đó xoay người bước đến đại điện Tiên đế Thiên Ngoại Thiên. Ở đó có Tứ Tượng Thần Quang Trận. Chỉ cần thần hồn có thể ngăn Tứ Tượng Trận phản phệ, như vậy có thể phòng ngừa Tiểu Tiên Giới sụp đổ, đồng thời cũng có thể trở thành Tiên đế mới.
“Ngươi cứ tự nhiên.” Hạ Thiên không muốn nói thêm câu nào, đang định phi thân rời đi, một thân ảnh uyển chuyển bay đến, là Bạch Tiêm Tiêm.
Hạ Thiên ngạc nhiên nhìn Bạch Tiêm Tiêm, hỏi: “Vợ Tiêm Tiêm, sao nàng lại đến đây? Không phải ta bảo nàng trông coi Cửu nha đầu sao?”
“Cửu tỷ tỷ không sao rồi, nàng ấy bảo ta đến tìm ngươi.” Bạch Tiêm Tiêm nhẹ giọng hồi đáp: “Ta đến để xem ngươi có cần hỗ trợ gì không.”
“Ta không cần hỗ trợ gì cả.” Hạ Thiên mỉm cười, thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Bạch Tiêm Tiêm: “Chúng ta cùng nhau quay lại tìm A Cửu, sớm một chút kết thúc chuyện ở đây rồi quay về Giang Hải. Nơi này chẳng còn ý nghĩa gì cả.”
Bạch Tiêm Tiêm lắc đầu, nói với Hạ Thiên: “Bên phía Cửu tỷ tỷ có việc, bảo ngươi trước bảo vệ Tiểu Tiên Giới rồi hãy nói.”
Hạ Thiên có chút không vui, lẩm bẩm: “Cửu nha đầu không phải muốn quỵt nợ chứ. Ta cố gắng cứu nàng ấy như vậy, bây giờ nàng ấy nên chạy vội đến, nhào vào lòng ta, sau đó chúng ta cùng nhau song tu hết ngày lại đêm, bổ sung lại vô số lần đã bỏ qua trước đó.”
Bạch Tiêm Tiêm nghe không hiểu, vừa nhìn mặt đất vừa nhìn Hạ Thiên: “Song tu là cùng nhau tu tiên sao?”
“Không sai.” Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: “Vợ Tiêm Tiêm, chờ trở lại Giang Hải, ta sẽ cùng với nàng song tu. Mọi người cùng nhau cố gắng, song tu nhiều cảnh giới mới tăng nhanh được.”
“Vâng.” Bạch Tiêm Tiêm có cái hiểu cái không. Dù sao nàng vẫn luôn sống ở Sương Nguyệt đảo, mấy chuyện này không ai dạy cho nàng. Nàng chỉ suy đoán Hạ Thiên nói đến song tu khả năng có ý khác nhưng cũng không rõ lắm, đành phải hàm hồ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận