Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3659: Cái này ta biết

Lam Y Nhân tùy ý lấy ra thư mời, chậm rãi đưa tới.
Thiếp mời kim quang chói mắt. Chu Nhất Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra: “Thì ra là Lam tiểu thư của tập đoàn Thần Y. Mời vào.”
Lam Y Nhân cười nhạt một tiếng, ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, chậm rãi bước vào.
“Khoan đã.” Chu quản gia bỗng nhiên đưa tay cản Hạ Thiên: “Thật ngại quá, vị tiên sinh này, thư mời của ngươi đâu?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không có thư mời, cũng không cần thư mời.”
“Tiên sinh, xin đừng nên nói đùa được không?” Chu quản gia vẫn mỉm cười, nhưng lời nói hoàn toàn không chút khách sáo: “Mặc dù công tử chúng ta rất thành khẩn hoan nghênh mọi người đến tham gia bữa tiệc sinh thần của ngài ấy, nhưng chiêu đãi trong quán cũng chỉ có bạn bè có được thư mời mà thôi. Nếu không có, mời ngươi ra ngoài rẽ phải đến khách sạn Dã Độ. Hôm nay khách sạn mở cửa
Lam Y Nhân hơi tức giận nói: “Hắn là chồng của ta, chẳng lẽ ta không thể dẫn hắn vào sao?”
“Chồng?” Chu quản gia không khỏi nhướng mày, cảm giác có chút không đúng. Hắn ta biết rất rõ bệnh của Chu công tử, thích đùa bỡn mỹ nhân nhưng không thích đùa với nữ nhân đã có chồng.
“Nếu ngươi không cho chồng của ta vào, vậy ta không tham gia bữa tiệc này nữa.” Lam Y Nhân kéo Hạ Thiên quay người muốn đi.
“Hai vị chờ một chút.” Chu quản gia gọi Hạ Thiên và Lam Y Nhân lại, sau đó lấy điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài. Qua vài giây, hắn ta mỉm cười nói: “Hai vị, mời vào, là ta chậm trễ, mong hai vị thông cảm.”
Lam Y Nhân khoác tay Hạ Thiên, mỉm cười bước vào Chu Công Quán.
“Ngươi đi giám sát bọn họ đi.” Chu quản gia do dự một chút, sau đó đưa tay vẫy một bảo tiên, nhỏ giọng phân phó: “Có động tĩnh gì, ngươi lập tức báo cáo về ngay.”
Bảo tiêu kia gật đầu, sau đó bước sau lưng Lam Y Nhân và Hạ Thiên, không xa không gần.
Bên trong công quán lại càng thêm náo nhiệt. Tổng cộng có sáu khu vực, thậm chí ngay cửa sau đại sảnh còn đặt một tấm biển công cộng ghi rõ từng khu vực.
Lầu ba là hào phú ức vạn, lầu hai là minh tinh nổi tiếng, lầu một là giới kinh doanh đồng liêu.
Biệt thự duy nhất bên trái là dành cho người có quyền trong giới văn nghệ, phía bên phải là cao nhân giang hồ.
Hậu hoa viên không có giới hạn, ai cũng có thể đến đó uống rượu ăn cơm, nói chuyện trên trời dưới đất.
Cấp bậc chính xác, phân biệt rõ ràng.
“Chu công tử làm người làm việc đúng là riêng một ngọn cờ.” Lam Y Nhân nhìn nội dung trên bảng thông báo, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Ông xã, chàng định đến khu vực nào?”
Hạ Thiên nhìn lướt qua bảng chỉ dẫn, đưa tay chỉ một chỗ: “Ở đây.”
“Sao?” Lam Y Nhân sửng sốt, phát hiện có một khu vực trên mặt hồ cách Chu Công Quán hơi xa ghi chữ Tuyệt Thế Mỹ Nhân, bên dưới còn có hàng chữ nhỏ “người rảnh rỗi cấm vào”.
Lam Y Nhân mỉm cười trêu chọc: “Ông xã, chàng không sợ đây là cạm bẫy của Chu công tử sao?”
“Sợ cái gì?” Hạ Thiên cười nói: “Ta chỉ sợ ông ta không cài bẫy.”
“Ta biết rồi.” Lam Y Nhân lập tức đoán được suy nghĩ của Hạ Thiên: “Chàng muốn giả bộ mắc câu, sau đó lừa gạt toàn bộ?”
Hạ Thiên lắc đầu: ‘Ta chỉ muốn nhìn xem nữ nhân nào dám tự xưng mỹ nhân tuyệt thế. Nếu vẫn là loại người quái dị kia, ta trực tiếp xử lý hết toàn bộ. Ta ghét nhất người khác gạt ta.”
“Được.” Lam Y Nhân mỉm cười.
“A, Y Nhân, ngươi là Y Nhân đúng không?”
Lúc này, bên trên có một nữ nhân che miệng, chỉ vào Lam Y Nhân, kêu lên.
Lam Y Nhân nghe được tiếng kêu, cũng có chút kỳ quái. Nàng quay đầu lại, phát hiện nữ nhân kia có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra: “Ta là Lam Y Nhân, xin hỏi ngươi là…”
“Ai chà, ngươi thật sự nhiều chuyện quá nên quên ta sao?” Nữ nhân kia bước đến: “Ta là Bì Nhã Văn nè. Chúng ta là bạn học cao trung với nhau đấy.”
Nghe xong, Lam Y Nhân quả thật có chút ấn tượng: “A, là ngươi à? Đã lâu không gặp.”
“Nhiều năm rồi, mặc dù ta biết ngươi ở Quế thành nhưng mãi vẫn không gặp được.” Bì Nhã Văn tiến lên kéo tay Lam Y Nhân, không ngừng lôi kéo làm quen: “Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang ở Quế thành kinh doanh Y Nhân Các sao?”
Lam Y Nhân mỉm cười nói: “Xảy ra chút chuyện, Y Nhân Các không còn hoạt động nữa. Bây giờ ta đã có công việc khác rồi, tại sao ngươi lại ở đây?”
“Bây giờ ta là thợ trang điểm lẫn chụp hình.” Bì Nhã Văn cười nói: “Đương nhiên là ta được mời đến rồi, để trang điểm cho cả nhà Chu công tử. Ngươi đúng là càng ngày càng đẹp, có thời gian ta phải hẹn ngươi chụp hình mới được.”
“Thôi quên đi.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi có chụp cũng không đẹp được đâu.”
Lúc này, Bì Nhã Văn mới nhìn thấy Hạ Thiên đứng bên cạnh Lam Y Nhân, không khỏi ngẩn cả người: “Ngươi, ngươi không phải là…”
“Hắn là chồng của ta, Hạ Thiên.” Lam Y Nhân giới thiệu.
Bì Nhã Văn mở to mắt, vội kéo Lam Y Nhân đến một chỗ hẻo lánh: “Y Nhân, hắn thật sự là chồng của ngươi à?”
“Đúng, có chuyện gì không?” Lam Y Nhân không hiểu hỏi.
Bì Nhã Văn kinh nghi: “Ai cha, nói thế này, lần trước ta có gặp hắn ở Quế thành, khi đó hắn còn là bạn trai của Ninh Nhụy Nhụy.”
“A, ngươi nói cái đó à? Ta biết.” Lam Y Nhân bình tĩnh nói.
“Ngươi, ngươi biết?” Bì Nhã Văn lại càng khiếp sợ hơn nửa, nửa ngày sau vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận